Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1540 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (3)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Tinh thần Takahashi đang rất tồi tệ.



Hiện tại trong đầu anh ta đang không ngừng nghĩ đến cái chết của Ono và cái vòi nước bị rỉ.



Người chết vốn dĩ là anh ta mới đúng.



Không phải Ono.



Nếu Ono không gõ cửa, không hối thúc anh ta, thì anh ta sẽ nán lại trong phòng rửa tay thêm một lát nữa, sau đó chắc là anh ta sẽ… Takahashi thực ra cũng chẳng rõ Ono làm sao mà chết.



Càng nghĩ càng mù mờ, càng thấy sợ.



Anh ta bắt đầu tưởng tượng ra cái cảnh mà Ono chết, tuy không có nội dung cụ thể, nhưng cũng đủ để khiến người ta thấy sợ hãi hơn.



Takahashi ôm đầu, rụt người vào góc phòng.



Những người xung quanh đang len lén quan sát anh ta.



Sau khi thấy anh ta gục mặt xuống, thì từ lén lút đã chuyển qua công khai.



Họ thì thầm bàn tán về cái chết của Ono.



Tiếng nói của những người ấy lọt vào tai Takahashi, biến thành những tiếng nói lao xao, rồi biến thành tiếng ù tai buốt óc.



Thân thể Takahashi đã bắt đầu run lên.



Tí tách, tí tách… rào rào… Hình như có tiếng nước.



Tôi quay đầu quan sát xung quanh.



Trong gian phòng này không có đường ống dẫn nước.



Tôi quay qua nhìn Takahashi.



Đây là ảo giác của anh ta.



Trong những tiếng xì xào bàn tán, dần dần có ai đó nói lớn lên.



“… Chắc là ma làm rồi!”



Cậu nói này phá vỡ không khí trong căn phòng, xung quanh trở nên chết lặng.



Takahashi ngừng run, bần thần ngẩng lên nhìn về phía phát ra câu nói ấy.



“Các anh nghĩ đi, con mèo đó không phải của đoàn làm phim chúng ta, cũng chẳng phải của nhà Shimada.



Bộ dạng của Honda lúc chết… anh ta chết không nhắm mắt đó! Cái hồ ấy rõ ràng rất cạn, chỉ cần đứng lên là được mà!”



“Cảnh sát bảo anh ta bị trật chân.”



“Anh ta chỉ bị một chân thôi.



Một chân mà không đứng dậy được à?”



“Có lẽ là do quá hoảng hốt…”



“Quá kì lạ!”



“Ono… Cái chết của Ono cũng lạ nữa.



Takeuchi kun bảo, mặt Ono chúi vào bồn rửa tay.



Đầu anh ta sao lại vô duyên vô cớ mà kẹt trong bồn được chứ?”



“Takahashi, Takahashi!”



Có ai đó gọi.



Takahashi lập tức cúi mặt xuống.



Người đó mặc kệ, sấn đến kéo Takahashi lên.



Takahashi quát lên một tiếng.



“Takahashi, anh nói đi! Anh đã từng nói cái vòi nước đó bị hỏng, không đóng lại được đúng không?”




Nhưng cây ấy có vẻ đã sắp trụ hết nổi, có thể gãy bất cứ lúc nào.



Takahashi thở hồng hộc từng hơi, quỳ trên mép hành lang, lại nôn thêm một đống nước chua trong ruột ra.



Cảm giác cuộn trào trong ruột đã giảm hẳn.



“Lạnh thật.”



Hai người dìu Takahashi ra đây đang ôm lấy hai vai, co ro đôi chân.



“Này…”



Một người kêu lên trong run rẩy.



Tôi men theo tay anh ta đang chỉ nhìn qua.



Trên cây gần nhất, có một cục màu trắng, sau khi cục cựa một cái, thì lộ ra một vệt đen.



Kế đó, trong tuyết lại xuất hiện một đôi mắt xanh lục.



“Là mèo!”



“Có phải, có phải con mà họ từng kể không?”



Hai người họ bắt đầu run bần bật.



Ở góc quẹo của hành lang lại có mấy người nữa đi tới.



“Takahashi đỡ hơn chưa?”



“Không sao chứ?”



“Oa, lạnh quá…”



Hai người đó lùi lại.



Takahashi vẫn quỳ ở đó, khe khẽ ngẩng đầu lên, bồn chồn nhúc nhích thân thể.



Anh ta vẫn chưa biết con mèo đang ở đâu.



Loạt soạt, bộp! Có tuyết từ trên cây rơi xuống.



Con mèo đã nhảy xuống, lúc chạm đất cứ như nó đang bay trên tuyết vậy, vù một cái phóng đi mất.



“Á!”



“Là mèo!”



“Con mèo ấy chạy rồi!”



Những người nhìn thấy cảnh này đều bàng hoàng.



Tiếng kêu la thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.



Thân thể Takahashi cứng đờ, không biết do sợ hay do bị cóng nữa.



Tay anh ta đang bám lấy sàn, ngón tay thò ra khỏi phạm vi của căn nhà.



Loại nhà cũ này đều ở trên mặt đất, trụ chống đỡ toàn căn nhà ở dưới đất, giữa nền nhà và mặt đất cách nhau một khe hở.



Chắc là để chống ẩm và chống mối mọt côn trùng.



Tay Takahashi có thể cảm thấy cơn gió kỳ lạ.



Anh ta không để ý, còn tôi thì cảm thấy được trong cơn gió đó có âm khí nồng đậm.



Tôi bay ra khỏi căn nhà, khụy người xuống mà vẫn không thấy khe hở đó, chỉ đành nằm trên tuyết.



Dưới gầm sàn của căn nhà đen như mực, ánh sáng không vào được, chẳng nhìn thấy gì trong đó hết.



Ngón tay Takahashi đột nhiên bị thứ gì đó chạm vào một cái.



Tôi không nhìn thấy thứ đó, nhưng xúc giác của Takahashi vẫn đang truyền qua cho tôi, khiến tôi không khỏi nín thở.