Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1541 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (4)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Takahashi vẫn chưa rụt tay lại, cả người cứng đờ, cứ như linh hồn bị rút ra, chỉ còn lại cái xác.



Cảm giác về cái thứ chạm vào Takahashi rất quái lạ, mềm mại, lành lạnh tựa như vải, nhưng không biết là chất liệu nào.



Nó chạm vào Takahashi, di chuyển từng chút một, tựa như một con vật nhỏ đang cọ xát vào ngón tay của Takahashi.



Một cái, hai cái… Tuyệt đối không phải gió, mà là vật sống.



Tôi không giơ tay ra xác nhận.



Chỉ dựa vào mắt và cảm giác thì hoàn toàn không thể nhận ra sự tồn tại của thứ đó.



Nhưng xúc giác của Takahashi không phải là giả.



Cái thứ đó đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất.



Tôi vẫn cố kiểm soát hơi thở, chính bản thân cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.



Takahashi thở hắt ra một hơi, thân thể vốn cứng đờ hình như khôi phục bình thường trở lại.



Những người khi nãy nhìn thấy con mèo cũng đã qua cơn hoang mang, tiếng bàn tán loáng thoáng vang lên, có người bắt đầu thấy sợ, đề nghị trở lại trong phòng.



Takahashi cũng muốn ngồi dậy.



Tay anh ta chống lên sàn nhà, đã nhổm được nửa người lên.



Những người xung quanh thấy, cũng định đến đỡ Takahashi dậy.



Tay Takahashi đang định di chuyển, thì có thứ gì đó nắm lấy ngón tay anh ta… Là tay! Tay người! Tôi mở to đôi mắt, vẫn chẳng thấy được, dưới gầm sàn nhà cũng chẳng có thứ gì.



Takahashi thở dốc từng hơi, thân thể một lần nữa bị cứng đờ.



Vẻ mặt hoảng sợ mà Takahashi bất chợt biểu hiện ra khiến những người còn lại đều ngơ ngác.



“Taka…”



Bàn tay đó buông ra, rồi lại thò tới, nắm lấy cổ tay của Takahashi, móng tay bấm sâu vào da của Takahashi.



“Á!”



Takahashi la lên một tiếng, cả người bị một nguồn lực cực mạnh lôi bay ra khỏi hành lang, rớt xuống mặt đất đầy tuyết mềm xốp.



Thân thể anh ta cắm phập vào trong tuyết, nửa thân thể hệt như đang rơi vào một hố băng.



“Takahashi!”



“Á… á… á…! “Á! Chuyện gì vậy?”



Thứ đó vẫn chưa buông tay, tiếp tục kéo Takahashi đi.



Gầm sàn nhà đủ để một người trưởng thành chui vào, nhưng chuyện đó cũng cực kỳ khó.



Takahashi bị lôi đi, giống như đang ngồi trên toa tàu cao tốc vậy, vù một cái đã bị kéo lọt vào trong gầm sàn nhà.



Tôi cũng chui vào theo, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Takahashi vang vọng dưới gầm sàn.



Tiếng kêu la thình lình im bặt.



Cả khuôn mặt của Takahashi đã chìm vào trong nước buốt lạnh.



Tôi đưa tay đến sờ thử, thì chỉ chạm được thân thể của Takahashi.
Bà cụ này là đối tượng đáng nghi nhất.



Nhưng những lời bà ta nói nghe ra cũng khá có lý.



“Những thứ mẹ bảo tụi con đã chuẩn bị đủ hết chưa?”



Bà cụ lại hỏi.



Shimada Raito gật đầu, đôi mắt sáng lên.



“Vậy là được rồi.



Chuyện ăn uống chúng ta sẽ tách khỏi đoàn làm phim, đồ đạc trong khách sạn cũng đừng dùng đến nữa.”



Bà cụ gật đầu: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”



Hình như bà cụ Shimada đã có chuẩn bị từ trước.



Tôi muốn quan sát thêm hành động của gia đình này, nhưng cảnh tượng của giấc mộng đã thay đổi.



Ý thức của tôi chợt mờ đi trong một lúc, có thể cảm nhận được linh hồn của Takahashi đang bay lên, rời khỏi thế giới này.



Cùng lúc đó, ý thức của một người khác tràn vào đầu tôi.



Tôi nghe thấy tiếng nôn ọe, nhìn thấy trong gian phòng giường chung lớn có rất nhiều người, ai nấy cũng bơ phờ, sắc mặt tái nhợt.



Âm khí đang tràn ngập trong phòng, một thứ mùi tanh tưởi ẩm ướt đang phát tán trong phòng.



Tiếng nói chuyện của những người xung quanh rất mờ hồ, tinh thần của họ hình như đã không còn tỉnh táo, sáng suốt nữa.



Tôi cố gắng để mình duy trì bình tĩnh, cảm nhận âm khí xung quanh.



Gió lạnh sượt qua má, một hạt tuyết rơi xuống mặt, khiến tôi tỉnh táo hẳn.



Bên ngoài trời đang tối.



Tuyết bay vào qua khung cửa sổ đang mở, rớt lên người.



Đối tượng tôi nhập vào đang cố gắng ngồi dậy, đầu óc choáng váng.



Người đó nghe thấy tiếng rên rỉ, những người xung quanh nằm la liệt trên sàn, hình như bị bệnh gì đó, nhúc nhích thân thể thôi cũng hết sức khó khăn.



Đối tượng nhập vào đã thay đổi.



Những người trước mặt trông quen quen, chắc là người bên trang điểm.



Căn phòng giường ghép này cũng khác với căn phòng mà nhóm cả Takahashi và Honda đã ở.



Đây là phòng của phụ nữ.



Người phụ nữ mà tôi nhập vào loạng choạng đứng dậy, ho khan mấy tiếng, đến góc phòng tìm hành lý của mình.



Cô ta mặc thêm áo khoác dày, rồi đẩy đẩy người nằm trên sàn.



“Mọi người vẫn ổn chứ?”



Cô ta hỏi.



Không có ai trả lời.