Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1543 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (6)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Những người này e là đã biết được gì đó.
Bà cụ Shimada tuy đang giấu giếm chuyện gì nhưng bà Yoshinaga và Sakai là hai diễn viên chủ chốt trong phim, chắc hẳn đã biết được thông tin từ chỗ đạo diễn.
Nhưng đối tượng nhập vào của tôi không phải là họ.
Người phụ nữ này không phải người không biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng hoàn toàn không chú tâm đến chuyện này.
Tôi cảm thấy khá tiếc nuối, đưa mắt quan sát một vòng trong vô thức.
Đối tượng tiếp theo có thể là một trong số những người đang ở trong căn phòng này… Sau lưng tôi chợt đổ mồ hôi lạnh.
Không biết lúc nào, trong phòng lại có âm khí nhàn nhạt.
Trên thân những người phụ nữ này đang nhiễm phải âm khí của con ma ấy.
Còn những người chưa nhiễm thì chiếm thiểu số, chính là bốn người nhà cụ Shimada, và những người vốn đang ở trong căn nhà này, là bà Yoshinaga, Sakai và nhóm trợ lý, nhóm nhân viên trang điểm.
Tôi cảm thấy mồ hôi đang chảy qua cột sống của mình.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý của chính tôi hay không, mà trong thoáng chốc, khuôn mặt của những người phụ nữ này đều trở nên méo mó.
Tôi chớp mắt, nhìn lại thật kĩ, hình như họ đã bình thường trở lại rồi.
Nhưng tôi cứ cảm thấy đôi mắt họ đều nặng nề tử khí, giống hệt những đôi mắt mà tôi đã trông thấy dưới gầm sàn nhà.
Shimada Otaki bắt đầu cựa quậy, hình như muốn thoát ra khỏi vòng tay của mẹ mình.
Người mẹ ôm lấy cậu ta, khẽ dỗ dành, nhưng đứa bé càng cựa quậy dữ dội hơn.
Những người phụ nữ kia đều quay qua nhìn.
Shimada Otaki cứ như sắp khóc đến nơi, còn người mẹ của nó tỏ ra rất ngượng ngùng.
“Thằng bé này… đừng quấy nữa.
Nghe lời nào.”
“Otaki kun, cháu nghe lời mẹ, dựa vào lòng mẹ ngủ một chút nhé!”
Con dâu nhà cụ Shimada cũng quay qua dỗ cháu nội.
Tôi nghi ngờ với sự nhạy cảm của một đứa trẻ, đã khiến cậu nhóc phát giác ra điều gì đó.
Kể ra thì hôm qua, chính đứa bé này đã đuổi theo con mèo kia.
Sau đó tôi không rõ cậu bé đã được người ta tìm thấy thế nào.
Có lẽ trong quá trình ấy, cậu nhóc đã phát hiện được điều gì rồi.
Bà Yoshinaga hỏi: “Có phải do nhiều người quá, nên cháu nó thấy ngộp không?”
“Chắc vậy.
Để chúng tôi đưa nó ra ngoài.
Hai nhóm người sao lại đi cùng nhau, còn đến chỗ này để nói chuyện? Bà Yoshinaga mở mắt nhìn Shimada, lên tiếng: “Bà cụ Shimada, căn phòng này vốn do ai sử dụng vậy?”
Đôi mắt Shimada khẽ di chuyển.
“Qua bố cục, thì nơi đây chắc là nhà ba người ở.
Tôi đã nhìn thấy đồ chơi của trẻ con.”
Yoshinaga khẽ chỉ tay.
Hướng mà bà ta chỉ chính là cánh cửa lùa đang mở rộng.
Một căn phòng có hai gian nhỏ nối thông nhau, trong phòng này chứa đồ gia dụng, còn phòng kia thế nào thì tôi chưa vào quan sát được.
Khẽ di chuyển một chút, tôi đã nhìn thấy món đồ chơi mà Yoshinaga đã nói.
Đó là một trái bóng da đã bị xẹp, nằm trong góc phòng, hình như đã bị chủ nhân của mình bỏ rồi.
“Đồ đạc của người lớn đã được thu dọn, nhưng đồ chơi của trẻ nhỏ vẫn còn sót lại.”
Yoshinaga nói: “Vừa rồi chúng tôi định mở cửa ra, nhưng bà lại tỏ ra rất căng thẳng.
Trong này đã từng xảy ra chuyện sao?”
Bà cụ Shimada cúi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Còn con dâu và cháu dâu của bà ta đứng ngồi không yên, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn chăm chú bà cụ Shimada.
Otaki dựa vào ngực mẹ, uể oải ngáp một cái.
Tôi cảm nhận được âm khí nhàn nhạt trong phòng, nó bay ra từ trong gian phòng kia ra, nhưng tôi lại chẳng thể nào vào kiểm tra được.
“Chúng tôi vẫn chưa đi gặp đạo diễn.
Nhưng chắc chắn đạo diễn biết căn phòng này.
Bà đã dùng cớ gì để cho đạo diễn không vào đây ở, tôi cũng không muốn hỏi.
Nhưng bà cụ Shimada này, chắc bà cũng đã biết, nơi đây đã chết ba mạng người rồi.
Cả khách sạn và toàn bộ ngọn núi này đều bị tuyết lớn phong tỏa.
Chúng ta không thể thoát ra được.
Dù không có thứ gì lạ ở nơi đây, chỉ với tình hình đường bị tuyết phong tỏa thế này, cũng đã khiến chúng ta phải đối mặt với rất nhiều khó khăn rồi.
Nếu bà không đồng ý nói cho chúng tôi biết sự thật, vậy chúng tôi cũng không thể đối đãi với bà giống như trước nữa.”
Giọng điệu bà Yoshinaga đã bắt đầu cứng rắn: “Tuy nơi đây là khách sạn của bà, nhưng bây giờ nếu xét về nhân số, thì đoàn làm phim vẫn chiếm ưu thế hơn.”
Câu nói này khiến cặp mẹ chồng con dâu nhà cụ Shimada hoàn toàn lo lắng.
Bà cụ Shimada cuối cùng cũng nhìn thẳng bà Yoshinaga.