Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1544 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (7)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Bà cụ Shimada sau khi nhìn thẳng vào bà Yoshinaga một lát liền chuyển ánh mắt qua phía Sakai.



“Sakai, vừa rồi cô bảo, sau khi cô vào khách sạn mới có dự cảm chẳng lành?”



Sakai gật đầu.



Bà cụ Shimada thở dài: “Cô có lẽ không phải đi vào khách sạn mới có cảm giác, mà là sau khi vào núi mới có cảm giác đúng không?”



Sakai sững người.



“Trong núi có gì sao?”



Bà Yoshinaga hỏi ngay.



Bà cụ Shimada chỉ tay về phía bên phải: “Trong núi này có một ngôi đền thần.”



Nghe tới đây, tôi không khỏi giật mình.



“Tôi cũng không biết ngôi đền thần ấy ngày xưa dùng để làm gì.



Tôi và chồng tôi sau khi mua chỗ đất này thì đã sửa đổi lại kiến trúc vốn có ở nơi đây thành khách sạn.



Căn nhà mà chúng ta đang ngồi, ngày trước có một tòa nhà.



Sau khi tôi mua lại thì sửa hết.



Bố cục các căn phòng trong nhà cũng được sửa lại.



Bây giờ tôi đã không còn nhớ bố cục vốn có của nhà cũ ra sao nữa rồi.



Người bán và cả căn nhà này nữa, đều không có chỗ kỳ quái.”



Cơ mặt của bà cụ Shimada thả lỏng, sống lưng đang nhướn thẳng cũng đã cong xuống.



Bà ta tiếp tục nói: “Kiến thiết phòng ốc, mở khách sạn, sau đó mấy năm trời cũng chẳng có chuyện gì lạ xảy ra hết.



Chúng tôi đã sống những năm tháng rất yên bình.



Lúc đó tôi mới kết hôn, lại bắt đầu lập nghiệp ở đất này, nên thường rất bận rộn.



Chồng của tôi cũng hệt như vậy.



Nơi đây vốn dĩ là phòng của hai vợ chồng tôi.



Như cô thấy đó, chẳng có nhiều đồ đạc lắm.



Đến khi việc kinh doanh của khách sạn đã chính thức vào quỹ đạo, chúng tôi mới thuê thêm một số nhân viên, nên sau đó nhịp sống mới dần dần chậm lại.



Chồng tôi thích đọc sách, còn tôi có học vẽ tranh trừu tượng.



Nhưng khi kệ sách vẫn chưa đầy mà tôi cũng không thể cho ra những tác phẩm như vậy nữa thì tai nạn đã ập đến…”



Bà cụ Shimada nhìn về hướng khi nãy mình vừa chỉ, ánh mắt hệt như đang xuyên qua tường giấy thông ra sân ngoài.



“Lúc đó chúng tôi đều đang nhàn rỗi.



Lúc mua nơi này, chúng tôi biết được, phần đất của chúng tôi là từ giữa lưng núi cho đến chân núi, còn từ đó trở lên chẳng biết của ai.




Sakai gật đầu.



Bà Yoshinaga nói: “Nếu như vậy, có thể do cái chết của Honda đã vô tình dẫn đến biến đổi gì đó.”



Bà ta ngừng lại một nhịp: “Bà cụ Shimada xưa nay có từng nuôi mèo không?”



Bà cụ Shimada lắc đầu: “Tôi biết bà muốn hỏi gì.



Con mèo mà Otaki nhìn thấy, tôi cũng chưa bao giờ thấy.



Trên núi có mèo hoang, nhưng đều là những loại mèo bình thường, chứ con mèo trắng đen như thế thì chưa thấy bao giờ.”



Bà Yoshinaga gật đầu: “Thế thì sự tình chắc vẫn có liên quan đến ngôi đền thần ấy.



Bà cụ Shimada có thể đưa chúng tôi đi xem thử cổng sau không? Người trong đoàn làm phim khá đông, cũng không được quản lý nghiêm ngặt lắm.



Có lẽ cái chết của Honda có liên quan đến nó.”



“Chỉ đi xem cổng sau thôi đúng không? Tôi không muốn đến cái đền thần ấy.



Mong mọi người thông cảm.



Nơi đó…”



“Chỉ kiểm tra thử cổng sau xem có ai từng đi qua đó chưa thôi.



Chúng tôi cũng không dám đi lên đó đâu.”



Bà Yoshinaga nói: “Gọi nhóm của đạo diễn cùng đi xem nhé.



Có thêm mấy người đàn ông, nếu lỡ có chuyện gì, chúng tôi cũng có người ứng phó.”



Mấy người họ đứng dậy.



Thân thể tôi bị kéo đi, chắc là người phụ nữ đang nghe trộm ở bên ngoài đã rời đi.



Thân thể tôi xuyên qua tường, bay ra ngoài.



Tôi nhìn thấy bóng lưng cửa người phụ nữ.



Cô ta không trở lại phòng, mà đi về một hướng khác.



Đến khi tôi thấy tiếng bước chân sau lưng mình đã xa dần, thì cô ta mới dừng lại, từ từ khuỵu xuống sàn.



Cảm giác ý thức trống rỗng đã trở lại.



Người phụ nữ kia run lên bần bật vì sợ hãi, tay bụm lấy miệng, không dám phát ra âm thanh nào.



Cô ta nhớ lại chuyện mình ngâm trong hồ nước nóng, nhớ đến câu “ba người đã chết”



mà bà Yoshinaga đã nói, thân thể tự động phát run.



Âm khí trên người cô ta đã bay lên, hướng về phía trước, rồi chui xuống sàn nhà.



Qua khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy thứ gì đó, ngẩng lên bắt gặp con mèo kia đã xuất hiện ở cuối hành lang.