Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1553 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (11)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Giọng của bà cụ Shimada rất đè nén.



Dẫu không hiểu bà ta đang nói gì, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra sự nặng nề ẩn chứa trong giọng nói.



Nam Thiên lại nhìn Biện Tư Quân.



Biện Tư Quân đang nhìn bà cụ Shimada chăm chú, rồi từ từ phiên dịch: “… Chồng của tôi không phải không có thân phận, mà là một tên tội phạm, không thể sử dụng thân phận vốn có của mình để sống.



Trước khi lấy ông ta, tôi không hề biết những chuyện này.



Nói đúng ra thì tôi không hề muốn lấy ông ta.



Cha mẹ tôi đã chết trong một trận dịch bệnh, trong nhà chỉ còn lại mình tôi.



Ngày xưa, nhà tôi chỉ là một căn hộ nhỏ.



Có lẽ ông ta đã trộm tiền của ai đó, rồi trốn đến nơi này, sau khi đột nhập vào nhà tôi thì cưỡng hiếp tôi, còn bắt tôi làm rất nhiều việc.



Tôi không có cách nào để phản kháng lại ông ta.



Thời đó không như bây giờ.



Tôi không thể báo cảnh sát, cảnh sát địa phương không muốn quản lý những người như ông ta… Ông ta đã từng giết người, chắc đã làm không ít chuyện xấu xa… Ông ta bắt tôi dùng số tiền đó mua đất, bắt tôi kết hôn với ông ta.



Sau khi bị cưỡng hiếp, thì tôi có thai Raito…”



Shimada Raito tỏ ra vô cùng sửng sốt.



Quá khứ này chắc chưa bao giờ cha mẹ ông ta kể cho ông ta biết.



Tôi lại quan sát bà Yoshinaga và cô Sakai.



Hai người họ đều thoáng tỏ ra kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt đánh giá, dò xét bà cụ Shimada.



“… Trước khi sinh Raito, tôi đã có thai mấy lần, nhưng đều cố tình phá bỏ.



Tôi không muốn sinh con cho ông ta.



Tôi đã tìm đủ trăm ngàn cách để giết ông ta.



Ông ta phát hiện ra ý đồ của tôi, sau khi tôi mang thai Raito, ông ta đã trói tôi lại, thuê người đến chăm sóc, xem tôi thành súc vật…”



Bà cụ Shimada kích động run lên bần bật.



Bà ta hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục kể.



“… Sau khi Raito ra đời, tôi vẫn bị ông ta nhốt rất lâu.



Lúc đó chắc tôi đã điên rồi.



Bây giờ người ta gọi đó là bệnh trầm cảm.



Tôi không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình.



Tôi đã chấp nhận… tôi đã bắt đầu chấp nhận cái số mạng này, chấp nhận Raito.



Tôi nghĩ cứ mặc kệ ông ta, tiếp tục sống thật tốt.



Lúc đó, ông ta có nuôi một con mèo.”



Trên mặt bà cụ Shimada hiện ra vẻ căm ghét.



“Cái thứ ấy cào Raito bị thương, còn chạy loạn khắp nơi, làm phiền khách.



Mèo hoang trên núi cũng chạy vào khách sạn.




Lúc đó con mèo chạy mất, tìm mãi không ra.



Con mèo ấy có màu trắng đen… giống, giống hệt con mèo mà cụ Shimada đã giết…”



Họ chủ động đưa con mèo vào nhà, đưa vào bên trong khu kết giới.



Tôi lại nhìn qua “Hàn Tế”



Vẻ căm hận trong đôi mắt cô ta đã không còn.



Bà cụ Shimada nhìn chằm chằm đứa chắt của mình một lát rồi chầm chậm nhắm mắt lại.



Tôi hỏi “Hàn Tế”



: “Đó chính là… đối tượng hợp tác của các người?”



Đây là giải thích hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra.



Con mèo ấy không phải ma nữ.



Hiển nhiên nó có mục đích của chính nó, có lẽ nó đã bị bầy ma nữ mua chuộc, cũng có thể là vì muốn trả mối thù bà cụ Shimada đã giết mình.



Nó lẻn vào nhà trước một bước, từng chút một phá hoại thế phòng ngự mà cụ Shimada lao tâm khổ tứ bố trí nên.



Honda bị mê hoặc rồi bị giết… Kế đó là Ono, Takahashi và người phụ nữ đó… Bà cụ Shimada nói gì đó với đạo diễn, khiến ông ta dẫn người đi ra khỏi khách sạn.



Họ lên núi, nhìn thấy đền thần, đầm nước.



Nơi ấy mới là địa bàn đích thực của bầy ma nữ.



Họ bị ma nữ và mèo dọa cho khiếp vía, phải chạy về, rồi phá hỏng hoàn toàn hàng rào bao quanh khu đất.



Thế phòng ngữ đã hoàn toàn bị phá bỏ.



Mà trong lúc họ rời đi, e là những con ma nữ vốn lẻn vào khách sạn trước đó đã chiếm cứ hoàn toàn nơi này rồi.



Tất cả những người còn lại trong khách sạn khi ấy đều đã bị họ chiếm thân.



Tôi nhìn chăm chú “Hàn Tế”



Để trả thù, chúng đã có một kế hoạch rất hoàn hảo.



“Hàn Tế”



thì lại không có chút dấu hiệu sắp hành động nào.



Từ đầu đến cuối, cô ta vẫn rất thong dong.



Tôi nhớ lại người ủy thác đã chết trong tay ma nữ, nhớ đến những điều tra của Thanh Diệp, những người bị bức đến phát điên, bị dọa đến chết.



Nhớ lại Yiyi đã chết trong hồ nước rất lâu vẫn chưa đi đầu thai được… Đối với ma nữ, giết người có thể không chỉ là vì trả thù, mà trả thù cũng không đơn thuần chỉ là giết chết chuyển thế của kẻ thù.



Tôi cảm thấy ớn lạnh.



Chúng muốn giày vò kẻ thù của mình… Bà cụ Shimada vẫn chưa tỏ ra sợ hãi, hầu hết những người đang có mặt cũng chưa sợ đến mức suy sụp hoàn toàn.



Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân tụ tập.



Trên cửa giấy hiện ra bóng của rất nhiều người.



Những người đó đang đứng ngoài cửa, đứng đầy hành lang, im phăng phắc.



Tất cả người trong phòng đồng loạt rời xa cánh cửa, đưa ánh mắt căng thẳng nhìn chăm chú cánh cửa giấy mong manh ấy.