Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1554 : Án mạng tại sơn trang suối nước nóng (12)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Những người bên ngoài hoàn toàn bất động, hệt như một đống tượng đá đang xếp thành hàng ở bên ngoài vậy.
Đạo diễn hít thở thật sâu, hét một tiếng với bên ngoài.
Bên ngoài lặng yên như tờ.
Người trong phòng phát ra tiếng nức nở, sợ hãi nói gì đó.
Đạo diễn quay lại mắng một câu, rồi lại nói với những người bên ngoài lần nữa.
Ở một bên khác của gian phòng, chợt lóe lên ánh sáng yếu ớt, mặt trời đã lên.
Ánh nắng giống như xua tan âm tà, rải đều trên khung cửa sổ.
Bóng những người bên ngoài cửa từ từ biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Đạo diễn lại hét thêm tiếng nữa, bên ngoài vẫn không có ai trả lời.
Sau khi bàn bạc với nhau, đạo diễn chủ động đến trước cửa, cẩn thận kéo cửa ra.
Sạt… sạt… Cửa mở, hành lang bên ngoài trống hoắc.
Đạo diễn bước ra ngoài hét lên mấy câu, nghe thấy ở đầu bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân.
Cả đám người trong phòng đều nín thở.
Đạo diễn nhìn về phía hành lang, bộ dạng đầy cảnh giác, nhưng sau khi nói chuyện với người đến mấy câu thì nhẹ nhõm hẳn.
Người đó cũng đến trước cửa.
Đây là một nhân viên công tác trong đoàn làm phim, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.
Gật đầu chào hỏi những người trong phòng.
Biện Tư Quân thở phào một hơi, xem ra những lời người này nói không có vấn đề gì.
Nhưng tôi đã nhìn thấy âm khí trên người anh ta.
Ma vẫn còn, nói đúng hơn là ma vẫn chưa hề bỏ đi.
Tôi lại nhìn qua “Hàn Tế”
“Hàn Tế”
giả vờ như chẳng có gì xảy ra, hoàn toàn không gấp gáp hành động.
Tôi nhìn qua Nam Thiên, cảm thấy cứ lôi tên trẻ trâu này đi vẫn là gọn gàng ổn thỏa nhất.
Có điều chỗ của Diệp Thanh… Đang nghĩ đến đây thì tôi thấy cơ thể mình chợt chìm xuống.
Ánh nắng chiếu lên mặt, khiến tôi tỉnh giấc.
Trời đã sáng hẳn, tôi lại trở về phòng ngủ của mình.
Cảnh mộng đã kết thúc rồi.
Điều này khiến tôi chỉ muốn chửi thề.
Quá tệ hại.
Như vậy là đã bỏ qua cơ hội kéo Nam Thiên về.
Nghĩ đến đây, tôi vò mái tóc rối bù, chụp lấy điện thoại, gọi ngay cho Ngô Linh.
Chủ của cái xác chắc đã chết rồi.
Hiện tại cảnh sát đang điều tra, đoàn làm phim phải ở lại đó, chưa thể rời đi được.
Bầy ma nữ ấy…”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi ngay.
Ngô Linh hình như đã cân nhắc rất lâu: “Chúng… chẳng chút lo ngại gì, cậu hiểu không?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Ý cô là, chúng không sợ cô?”
“Đúng.
Chúng không sợ chúng tôi.
Hình như không sợ chúng tôi sẽ tiêu diệt bọn chúng.
Chúng chuẩn bị làm gì đó, nhưng tôi chưa rõ.
Chúng từ chối giao tiếp với chúng tôi, giả khờ, liên tục vào vai của người bị chiếm thân.
Còn Nam Thiên, không biết Nam Cung sẽ quản lý được cậu ta trong bao lâu.”
Ngô Linh thở dài.
Tôi không biết nên làm gì với tình hình này, đành nhận lời Ngô Linh, đợi lúc tôi vào cảnh mộng lần nữa rồi mới tính tiếp.
Lúc ăn cơm tối, sự cố ở sơn trang suối nước nóng Odama đã được đưa lên bản tin xã hội.
Một đoàn làm phim trinh thám đã thực sự gặp phải một vụ án mạng có mô thức cơn bão tuyết trên núi, còn liên quan đến một vụ án mạng năm xưa và truyền thuyết ma ám.
Bất kể yếu tố nào của bản tin, cũng khiến độc giả vô cùng hứng thú.
Giới truyền thông bên Nhật lập tức tung ra một bài báo chuyên đề, tiêu đề và nội dung của bài báo này càng khiến người ta sởn tóc gáy hơn, giới truyền thông dùng thẳng một tiêu đề rất “giật gân”
và đọc nhịu cả lưỡi: “Bộ phim ‘Sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng’ gặp phải án mạng tại sơn trang suối nước nóng, hai diễn viên Sakai và Yoshinaga cũng bị liên lụy”
Câu chuyện năm xưa của bà cụ Shimada được công bố.
Cũng chẳng biết giới truyền thông lấy đâu ra nguồn lực hành động, mà đã tìm được không ít “người rõ nội tình”
ngay tại địa phương, tiến hành buổi đàm luận về chuyện giữa bà cụ Shimada và người chồng.
Ai ai nhắc đến đều cùng một giọng điệu, “Ban đầu thực sự đâu có ngờ”
, “Quan hệ của họ cực kỳ tệ”
, “Lúc chồng chết, bà cụ Shimada chẳng đau lòng chút gì”
… Thoáng chốc, hình như tất cả đều trở thành thám tử, nhìn ra mọi điều kỳ quặc trong cái chết của chồng bà cụ Shimada.
Cảnh sát cũng đưa tin, bà cụ Shimada đã đầu thú, bị họ bắt giam tạm thời.
Tôi nhìn thấy mẩu tin này, lòng trào ra một cảm giác rất khó tả.
Sự tình của mấy mươi năm về trước, vụ án ấy đã được xem như tai nạn ngoài ý muốn từ lâu, thi thể của người chết đã không còn, theo trình tự thông thường thì không thể vì sự đầu thú của bà cụ Shimada mà lật đổ hết kết luận ban đầu, mở cuộc điều tra trở lại được.
Nếu bà cụ Shimada không đầu thú, cảnh sát hoàn toàn không thể nào chỉ dựa vào lời khai của đoàn làm phim mà bắt giữ bà cụ Shimada Mà người như bà cụ Shimada, lại chủ động đầu thú được sao?