Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1555 : Vợ chồng (1)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Những người quen biết bà cụ Shimada vốn rất ít, truyền thông bên Nhật cũng chưa phỏng vấn người nhà cụ Shimada.



Cộng đồng mạng bên nước chúng tôi đương nhiên không hề biết chủ của sơn trang suối nước nóng Odama và cũng không thể hiểu tại sao bà ta lại đi đầu thú, chỉ có thể ngồi hóng hớt thông tin bên lề.



Trong lòng ôm mối nghi ngờ, tối đến đi ngủ, tôi chẳng được yên giấc cho lắm.



Sau khi cơn mê man qua đi, tôi cảm thấy có ai đó sờ đầu mình.



Mẹ tôi vào phòng sao? Không đúng lắm, đây là… tay đàn ông mà.



Không lẽ là cha? Tôi lại bị xoa xoa đầu mấy cái, mới tỉnh dậy.



Tầm nhìn trước mắt rất thấp, tôi thấy cửa giấy và chiếu tatami.



Hai thứ này đã khiến tôi lập tức tỉnh táo trở lại.



Tách mình ra khỏi đối tượng nhập vào, tôi trông thấy một người đàn ông lạ mặt và một con mèo quen thuộc.



Chính là con mèo đen trắng ấy.



Người đàn ông kia đang vuốt đầu nó, tay còn lại cầm một miếng cá khô, đút cho nó ăn.



“Meo meo!”



Trong phòng vẫn còn những con mèo khác, đang vây quanh người đàn ông.



Con mèo trắng đen nhảy khỏi chân người đàn ông, liếm láp móng vuốt của mình, nhẹ nhàng đi đến chỗ có ánh nắng, nằm xuống ngáp một cái, lim dim hai mắt ngủ gật.



Tôi nhìn kĩ khuôn mặt người đàn ông một lát, thì nhận ra đấy chính là người đàn ông tôi từng thấy trong cảnh mộng.



Không phải cảnh mộng của tôi mà là của Bạch An.



Cái xác nổi lên trong hồ nước nóng, chính là người đàn ông đang ở trước mặt.



Đây là chồng của bà cụ Shimada.



Tôi quay qua nhìn con mèo kia.



Chắc nó chính là con đã bị bà cụ Shimada giết chết nhỉ? Trên hành lang vẳng lại tiếng bước chân.



Cửa lùa được mở ra, kêu “soạt”



một tiếng.



Mèo trong phòng, con thì bỏ chạy, con thì cuộn người lại, cũng có con rướn lưng, hai tai giật giật, nhìn chăm chú về phía cửa phòng.



Chỉ có mỗi con mèo trắng đen là vẫn đang ngủ gà ngủ gật, đôi tai động đậy một chút, rồi trở lại trạng thái ban đầu.



“Ông lại chơi với đám súc vật này đấy à? Tôi khó chịu! Tôi ghét mấy cái thứ này! Đem chúng đi vứt đi! Bây giờ tôi đang có thai, những thứ này làm tôi thấy khó chịu trong người!”
“Về thôi.”



Bà cụ Shimada nói, quay lại nhìn đầm nước rồi cất bước đi ngang qua Tanaka.



Tanaka nhìn đầm nước rồi lầm lũi quay người, đi theo bà cụ Shimada.



Thời gian lại nhảy cóc, tôi nhìn thấy xác con mèo nổi lên mặt đầm.



Xác đang bị trương phình, bộ lông trắng đen nhàu lại thành một cục đen ngòm.



Đúng lúc này chồng bà cụ Shimada đến bên mép đầm, trông thấy xác con mèo ngay.



Sau một thoáng bàng hoàng, ông ta đau đớn khóc rống lên, nhảy xuống đầm, vớt xác con mèo, ôm chặt vào lòng.



Một lúc lâu sau, ông ta mới quệt nước mắt, từ dưới đầm leo lên, đi đến bên cạnh đền thần, đào một nấm mộ nhỏ, chôn xác con mèo xuống.



“Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”



Người đàn ông quỳ bên nấm mộ dập đầu khóc thảm.



Trên nấm mộ nhỏ xíu, linh hồn của con mèo hiện lên.



Nó lặng lẽ nhìn người đàn ông.



Ông ta sau khi khóc một hồi lâu thì đứng dậy trở về khách sạn.



Con mèo đi theo đằng sau ông ta.



Lúc này trong khách sạn vẫn chưa được bao quanh bằng bức tường rào, mà chỉ là một vòng hàng rào rất thấp.



Người đàn ông đi vào qua khung cửa nhỏ, con mèo nhảy hẳn qua hàng rào, nhẹ nhàng tiếp đất, đi vào trong khách sạn.



“Ông chạy đi đâu đấy? Còn biết bao nhiêu chuyện ông phải làm mà…”



Bà cụ Shimada đanh mặt lại, trách móc người đàn ông.



Ánh mắt bà ta đảo một lượt thân thể ông ta, nhìn thấy quần áo ướt nhẹp lại dính đầy bún đất, bà ta liền biến sắc mặt.



“Là bà đã giết nó đúng không? Là bà làm đúng không?”



Ông ta gằn giọng.



Thái độ của bà cụ Shimada rất khéo léo: “Ông đang nói gì vậy? Tôi không hiểu.”



“Là do bà làm! Chính là bà! Tất cả là tại bà!”



Ông chồng đột nhiên quát to rồi nhào đến, tóm lấy cổ của bà cụ Shimada, xô bà ta ngã xuống sàn.