Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1567 : Lấy đồ (2)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Tôi nhất thời không dám cho tay vào, ngập ngừng nhìn xuống.
Bà cụ Tống Hiền vẫn đang đứng bên cạnh ghế nhìn lên.
Đôi mắt bà đã đục ngầu, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì cả.
Tôi chẳng thể nhìn ra gì từ vẻ mặt của bà ấy, đành nhìn lên cái tủ.
Thực ra thì trong đó cũng không có âm khí.
Có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá thôi.
Trong này chính là nơi bà cụ giấu tiền riêng sao? Kể ra thì cách giấu tiền này cũng khá cao tay đấy, người bình thường chắc sẽ không làm như thế.
Tôi thò tay chạm vào tấm ván đang vểnh lên, lần tới mép của tấm ván, khe khẽ gỡ ra.
Tấm ván phát ra âm thanh “cạch cạch”
, vẫn còn rất kiên cố, không giống mấy cái cửa ngầm trong phim.
Tay còn lại tôi cũng nhấc lên, bám vào mép tủ để có điểm tựa.
Bàn tay đang nắm tấm ván hơi gồng lên, vừa giật mạnh một cái thì tấm ván đã hoàn toàn bung ra.
Tấm ván đã bị tôi kéo sứt một miếng, có thể nhìn thấy không gian tối thui bên trong.
Tôi bỏ mảnh vỡ qua một bên, soi đèn vào.
Bên trong đúng là có chứa đồ, còn là lọ gốm hay thủy tinh gì đó.
Có vẻ không phải những món không được sạch sẽ.
Tôi thở phào, bèn bẻ thêm một miếng nữa trên tấm ván.
Đúng như tôi suy đoán trước đây, cái tủ này không có cửa ngầm tinh tế gì cả, chỉ là trong không gian vốn có, gia cố một tấm ván để ngăn ra thêm một không gian mới.
Mà tấm ván này cũng không phải loại gỗ tốt, bằng không thì đã không bị nứt gãy, rồi vểnh lên trên.
Sau tấm ván không chỉ để một cái lọ, mà có đến hai lọ và một chiếc hộp gỗ.
So với tấm ván thô ráp và hai chiếc lọ bám đầy bụi bặm, thì chiếc hộp gỗ kia tinh xảo hơn rất nhiều, hình như được tạo từ một loại gỗ quý, bên trên còn được điêu khắc nữa.
Trong kẽ của các hoa văn đã bám bụi, cũng tượng tự như hai cái lọ.
Tôi lấy ba món đồ ấy xuống, dùng đèn kiểm tra lại lần nữa, chắc chắn không còn gì hết, bèn leo xuống ghế, quay qua nhìn bà cụ Tống Hiền.
Bà ấy vẫn đang lau chùi hai cái lọ.
Có lẽ do được để trong ấy lâu quá, nên khi chùi hết lớp bụi bên ngoài rồi, vẫn còn một lớp bụi dày khô cứng bên trong, không thể thấy được màu sắc vốn có của cái lọ.
Nhưng có thể nhận ra, màu của cái lọ khá sặc sỡ, chắc hẳn trên ấy vốn có họa tiết, không giống như tôi đã đoán, là bình thủy tinh hay bình gốm.
Bà cụ Tống Hiền chùi hồi lâu thì tôi mới thấy được một chút.
Tài xế bây giờ mới quay qua, vừa thấy cái thứ bà cụ Tống Hiền đang ôm, cũng giật nảy mình như tôi: “Các người làm cái gì vậy hả? Chơi khăm nhau à?”
“Không phải, là…”
Tôi bắt đầu lúng túng.
“Đi nghĩa trang Vạn Thọ.”
“Cậu này lúc gọi xe, đâu phải đến chỗ đó.
Mà cái nghĩa trang bà nói cháu cũng chưa bao giờ nghe qua.”
Tài xế liền từ chối: “Chỗ đó cháu chưa bao giờ nghe thấy.
Làm gì có nghĩa trang nào tên Vạn Thọ? Bên này chỉ có Tiên Nhạn này nọ thôi chứ? Không phải nghĩa trang ở Dân Khánh à?”
Bà cụ Tống Hiền cật lực giảng giải cho tài xế, vẻ mặt còn đầy khổ não.
Hình như chính bà ấy cũng chẳng rõ nghĩa trang Vạn Thọ nằm ở đâu.
Tí Còi mở điện thoại ra tra, thì chỉ có ở thủ đô mới có cái nghĩa trang tên giống như vậy.
Vùng ven Dân Khánh, đích xác là không có nơi nào như vậy.
Tài xế không chịu nhận khách, Tí Còi dọa sẽ khiếu nại thì anh ta xìu xuống, nhưng nhìn vào có vẻ anh ta thực sự không muốn đi thật và cũng chẳng biết đường.
Bà cụ Tống Hiền không muốn dây dưa, lập tức xuống xe.
Vẻ mặt của bà cụ lại trở nên buồn thui và tội nghiệp.
Tôi và Tí Còi chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Tôi đành phải năn nỉ để mấy đứa con bà đến xử lý chuyện này.
“Tôi tự đi.”
Bà cụ Tống Hiền đang ôm lọ tro cốt, còn định ôm luôn cái hộp gỗ mà tôi đang giữ.
Tôi không thể đưa cho bà ấy được.
“Nếu không thì về nhà trước cái đã.
Mấy thứ này, cứ để lại trong nhà bà.
Đến lúc biết rõ đi như thế nào, thì hẵng gọi xe đến đây lấy nhé?”
Tôi khuyên nhủ.
Dù sao cũng phải giải quyết tình thế bế tắc hiện tại, nếu sau này bà cụ mà quên mất thì coi như xong.
Còn không được thì tôi cũng chỉ có thể âm thầm thông báo cho hai người con của bà ấy, để họ giải quyết ổn thỏa chuyện này.