Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1578 : Vạn thọ (5)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Tôi cũng cảm động lây.



Cho dù trạng thái hiện tại của họ là gì thì tình thương chân thành mà họ dành cho bà cụ Tống Hiền vẫn khiến người ta phải cảm động.



Sự vui mừng, nước mắt của họ đều rất chân thật. Trên người họ không có âm khí, càng không có ác ý của ma quỷ.



Nhưng họ đã giao lưu, trao đổi với nhau như thế nào thì tôi không rõ.



Sau khi cơn xúc động của họ qua đi, Ngô Linh lên tiếng hỏi thăm về dự định của họ và bà cụ Tống Hiền. Bà cụ Tống Hiền nhất quyết đòi đem tro cốt của họ qua đây, chắc chắn phải có lý do gì đó.



Hai vợ chồng lau nước mắt, gật đầu thừa nhận, không hề có ý giấu giếm.



“Chúng tôi cũng không biết nói thế nào với mấy người… Cũng giống như loại trực giác ăn cơm, uống nước của con người vậy, tự động biết mình phải làm như thế nào. Chúng ta muốn chớp mắt thì chớp mắt, không cần phải nghĩ làm sao chớp mắt.” Người đàn ông lúng túng tìm ví dụ: “Chúng tôi cũng vậy, sau khi đến đây thì đột nhiên tự biết nên làm gì. Chúng tôi cần tro cốt, cần thân thể của mình. Kiểu như…”



“Cảm giác giống như muốn ăn cơm uống nước.” Ngô Linh bổ sung.



Người đàn ông gật đầu tán thành.



“Sau khi lấy được tro cốt thì sao nữa ạ?” Ngô Linh hỏi.



Vẻ mặt hai người kia hình như khá hoang mang.



“Chúng tôi cũng không biết, à… chỉ biết bây giờ chúng tôi cần tro cốt. Chúng tôi muốn gặp Tiểu Hiền, chúng tôi cũng muốn lấy tro cốt. Có cảm giác như chúng tôi với Tiểu Hiền kết nối được với nhau, Tiểu Hiền cảm nhận được chúng tôi. Chúng tôi… Có một ngươi trẻ tuổi bảo đó là cảm ứng tâm linh. Đại khái là vậy đấy.” Người đàn ông giải thích.



Kiểu giải thích theo bản năng sinh vật này, rất khó được người ta chấp nhận.



Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ họ không phải con người, không phải sinh vật sống. Mà họ là những hồn ma đã chết từ rất lâu và nán lại dưới Địa Phủ nhiều năm rồi.



Điều này khiến người ta không được an tâm cho lắm.




“Nhưng trong này đâu chỉ có hai người.” Lưu Miểu đưa mắt nhìn vào trong khu xưởng, nghiêm túc nói.



Hai vợ chồng không hề tiếp lời. Nhìn bộ dạng của họ thì có thể đoán ra, hàng loạt hồn ma từ Địa Phủ đến đây này không thể nào có chuyện ai nấy cũng là người thật thà tốt tính.



Dù sao thì luôn có những người tâm địa độc ác, nhưng lại không đủ gan làm chuyện xấu. Cũng có những người tính cách và suy nghĩ đã thay đổi sau khi biến thành ma. Khi họ quay lại nhân gian, tồn tại với hình thái của hồn ma thì vốn có rất nhiều sự tiện lợi, rất khó mà đoán được chuyện họ sẽ làm.



Trong đầu tôi lại hiện ra cụm từ mà Diệp Thanh từng nói: “Quần ma loạn vũ”.



“Mấy người còn đi đầu thai được không? Còn biến thành người được không?” Tôi buột miệng hỏi.



Hai người kia nhìn tôi một cái, hình như đang phân vân.



“Không thể đúng không?” Ngô Linh bình tĩnh nói.



Họ vẫn im thin thít, nhưng thái độ thì đã âm thầm thừa nhận suy đoán của chúng tôi ở một mức độ nào đó.



“Hiện tại các vị cũng không thể rời khỏi phạm vi của khu công xưởng này. Muốn lấy lại tro cốt là vì để rời khỏi chỗ này đúng không?” Ngô Linh nói ngay.



Hai người họ vẫn tiếp tục giữ im lặng.



Đột nhiên Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Không phải tro cốt.”



Chúng tôi đồng loạt nhìn qua cô ấy.



Trần Hiểu Khâu nhìn về phía hai vợ chồng, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự: “Không phải tro cốt, mà là bằng chứng tử vong. Họ muốn tiêu hủy bằng chứng tử vong, tiêu hủy chứng cứ rằng họ đã chết.”



Hai vợ chồng kia nghe thấy lời này thì lập tức sững sờ, sau đó liền vô cùng bối rối.