Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1580 : Vạn thọ (7)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Không đúng, bây giờ không phải là lúc tôi suy nghĩ chuyện này.
Tim tôi đang đập như trống trận.
Chúng tôi đang đứng trước điểm chuyển ngoặt của lịch sử.
Ngăn không cho những hồn ma này ra ngoài, phải chăng sẽ khiến cái thế giới tương lai bảy năm sau ấy không xuất hiện? Hay là để cho họ thoát ra, đối kháng với những thứ mới kia?
Hai loại ma này chắc là khác nhau chứ nhỉ…
Ánh mắt của ông già quét ngang qua tôi, khiến tôi như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
“Nghĩa trang Vạn Thọ chỉ là một trong những điểm tụ tập hồn ma của Địa Phủ. Những nơi tương tự còn rất nhiều. Chúng tôi là một đám ma rất thân thiện. Nhưng những nơi khác, lại cực kỳ thô bạo.” Ông già thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói.
Tôi càng cảm thấy lạnh người hơn.
Trong tình cờ chúng tôi mới tìm ra nghĩa trang Vạn Thọ, còn những nơi khác thì sao?
Cũng giống như những cửa dị không gian, cũng giống như những thứ mới đang ẩn nấp kia. Nếu muốn tìm kiếm, muốn lôi hết chúng ta, vậy khác nào câu chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cho dù tìm được thì cũng lao tâm lao lực và mất rất nhiều thời gian. Chúng tôi cũng chẳng thể nào hành động nhanh hơn những hồn ma đang hoành hành ở thế giới này.
“Không cần phải căng thẳng như thế. Chúng tôi không hề có ác ý, chỉ là muốn tự do một chút thôi. Dù là thế thì cũng giống như mấy cô cậu thấy đấy, khó khăn lắm. Mấy người không cần phải sợ.” Ông già mỉm cười nói.
“Xin hỏi thân phận của ông là gì?” Ngô Linh đổi giọng điệu.
“À.” Cụ già cười rạng rỡ hơn, nhìn về phía Ngô Linh rồi mới đáp: “Tiểu Dung, tôi tên Thân Tiểu Dung.”
Một cái tên nghe khá nữ tính, có vẻ không hợp lắm với phong cách nhân sĩ trịnh trọng của ông già.
“Ma Cô, anh thì sao?” Ngô Linh hỏi.
Cổ Mạch nhún vai: “Chẳng có gì hết. Trước khi ông ta ra thì bên trong đã yên tĩnh lại rồi. Lúc ông ta nói chuyện với chúng ta và cả khi cuộc nói chuyện kết thúc, trong xưởng chẳng có lấy một tiếng động. Ông ta đúng là ‘boss’ đấy.”
“Nếu đám ma ấy thoát ra được, vậy ông ta vẫn khống chế được họ chứ?” Gã Béo đặt vấn đề.
Một đám người tạp nham, có lẽ sẽ không khiến người ta thấy lo ngại, nhưng nếu đám tạp nham ấy đều là ma, thì sẽ đúng như “quần ma” mà Diệp Thanh nói. Chỉ riêng cái năng lực thoắt ẩn thoắt hiện của tên bảo vệ ấy, cũng đã có thể mang lại không ít phiền phức rồi. Họ còn từng dọa cho ông chủ của một khu công xưởng phải bỏ đi, dọa công nhân bị thương nặng nữa.
Không bàn những thứ khác, bất kỳ người nào mà đột nhiên thấy ma thì đã phát hoảng rồi. Nếu như mấy con ma ấy còn mang theo chút ý đồ xấu, vậy cũng đủ để nung nấu trở thành tại họa lớn rồi.
Mà người sống, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu biện pháp để đối phó ma quỷ. Những chuyên gia nhân sĩ có cách đối phó ma quỷ lại quá ít. Những năm gần đây, khoa học kĩ thuật phát triển, phần lớn người ta không tin thế giới này có ma. Một khi thế giới quan thình lình bị đảo lộn, chắc chắc sẽ dẫn đến rắc rối to.
Cộng thêm sự xuất hiện của hồn ma, khiến tần xuất người bình thường nhìn thấy hồn ma tăng cao, khái niệm về quái dị sẽ hằn sâu vào tâm trí con người, mà ý thức của con người lại thôi thúc linh hồn ra đời…
Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Đây chính là một vòng tuần hoàn tồi tệ, trong đó có thể sẽ còn dẫn đến đủ loại vấn đề, tất cả đều có thể xem như vấn đề của xã hội hình thái mới, tội phạm hình thái mới.
Tôi thở dài một cái.
Ngô Linh đột nhiên nhìn tôi: “Lâm Kỳ, sau khi về, cậu xem thử bộ hồ sơ số 7 đi.”
Tôi thấy lạ hỏi: “Hả, xem hồ sơ?”
Ngay lúc này?
“Thân Tiểu Dung có thể chính là con ma mà chúng tôi chưa tìm được trong tập hồ sơ ấy.” Ngô Linh đáp.