Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1592 : Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (12)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


“Ý cô là chủ động đi tìm Tiêu Doanh à? Chẳng phải không tìm ra ông ta sao?”



“Không phải đi tìm, mà là triệu hồn. Vốn dĩ chúng tôi không muốn dùng đến cách này, vì không cách nào xác định được tình hình hiện tại của Tiêu Doanh, không thể xác định được rốt cuộc bưu thiếp có phải do Tiêu Doanh gửi đến không. Đáng tiếc, hành động của đối phương nhanh hơn chúng tôi tưởng. Gia đình Thân Nhất Phàm đã vì thế mà tử vong. Chúng tôi có phần trách nhiệm trong chuyện ấy.”



“…”



“Hiện tại Thân Tuyết đã nhận được phiếu gửi tiền. Theo diễn biến trước đây, thì sắp đến cô Thân sẽ nhận được bưu thiếp có ý nghĩa biểu trưng cho cái chết của mình, rồi bị mê hoặc, đi tự sát một cách kì quái. Hai vợ chồng ông bà cũng có khả năng sẽ bị cuốn vào trong chuyện này.”



“… ”



“Nếu như không thể tìm được đủ manh mối từ chỗ của ông để chúng tôi tìm ra Tiêu Doanh, thì chúng tôi chỉ còn cách dùng đến biện pháp mạo hiểm này để giải quyết chuyện này.”



“Mức độ nguy hiểm… cao không?”



“Nếu thực lực của Tiêu Doanh vượt qua chúng tôi thì sau khi triệu hồn, có thể ông ta sẽ giết hết tất cả chúng ta. Trong quá trình làm việc, nếu Tiêu Doanh chạy thoát thì có nghĩa chúng ta đã đánh rắn động cỏ. Còn một khả năng nữa là nếu người gửi thiệp chúc mừng không phải Tiêu Doanh thì chúng ta có thể đã chọc phải một phiền phức. Xét từ góc độ mạo hiểm thì cũng không khác lắm. Chết hoặc sống.”



“Cái nào thì mấy người nắm chắc hơn?”



“Chờ thêm một khoảng thời gian, có lẽ chúng tôi sẽ điều tra được nhiều hơn. Nhưng theo sự việc trước mắt thì tình hình sẽ chẳng khác gì với năm 2001. Chúng tôi tiếp tục điều tra nhưng có lẽ cũng sẽ chẳng có kết quả gì. Vì vậy chúng tôi mới chọn biện pháp tấn công trực diện, xác suất thành công sẽ cao hơn.”



“Chúng tôi muốn về suy nghĩ thêm có được không?”



“Đương nhiên. Nếu ông cũng nhận được bưu thiếp, vậy vui lòng lập tức thông báo cho chúng tôi biết.”



“Tôi biết rồi.”



Ngày 18 tháng 6 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00720060617.wav.



“… Trong phút chốc mà Tiêu Doanh đã biến thành cục vàng, tất cả mấy người bà con xa lơ xa lắc nhảy ra giành giật…”



“Thân Gia Tuấn này tưởng tượng quá đà rồi nhỉ? Nói ảo quá đi mất.”



“Trên người ông ta không có âm thanh sao?”



“Không. Mọi người có nghĩ những điều ông ta nói là thật không?”



“Có lẽ đồ vật được truyền thừa của nhà họ Thân đã được truyền cho nhánh của Thân Minh Nghĩa.”
“Em đừng khóc nữa. Chắc chắn có cách mà. Đúng không?”



“Nếu hai vị đồng ý, hôm nay chúng ta đã có thể tiến hành triệu hồn.”



“…”



“Hu hu…”



“Vậy thì triệu hồn đi!”



“Con đừng có nói bừa!”



“Con không có mà. Họ là chuyên gia mà cũng nghĩ phải làm như thế đó. Lùi cũng chết mà tiến cũng chết. Mẹ à, đừng khóc nữa mà…”



“Kể ra thì người có thể kế thừa bảo vật gia truyền… Ý tôi là, theo truyền thống thì chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường, mới có thể kế thừa di sản. Vợ và con tôi đúng ra đâu có liên quan đến chuyện này.”



“Nhưng người nhận được phiếu gửi tiền là con gái ông.”



“… ”



“Cha, cha đừng nghĩ nhiều làm gì. Nếu có chuyện gì thì cả nhà mình cùng chịu. Cả nhà mình tuyết đối sẽ đồng cam cộng khổ mà.”



“Con đừng nói nữa! Cha với mẹ thì sao cũng được! Nhưng con mới bao tuổi chứ… Vẫn còn trẻ quá… dựa vào đâu mà… Cô Ngô, vợ chồng tôi ra sao cũng được, cầu xin mọi người cứu con gái tôi với!”



“Mẹ…”



“Vợ, em đừng lo. Không đến mức đó đâu, khi em nhìn tấm bưu thiếp này, thấy rất mờ mà, đâu có thấy rõ… Cứ vậy đã. Cứ thử xem sao nhé. Chuyện triệu hồn mà mọi người nói, để hai vợ chồng tôi ở đây là được rồi. Còn con gái tôi…”



“Con không muốn! Con sẽ không đi đâu hết!”



“Ông bà Thân, nếu được thì chúng tôi hy vọng có thể bảo vệ được cả nhà ba người, thuận lợi giải quyết dứt điểm chuyện này. Nhưng diễn biến của sự tình không thể lường trước được, có khả năng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Xét từ góc độ đảm bảo an toàn thì Thân Tuyết ở bên cạnh chúng ta là an toàn nhất. Phân tán chỉ khiến nguy hiểm tăng cao mà thôi.”



“…”



“Thôi vậy cũng được. Triệu hồn đi!”