Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1593 : Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (13)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Ngày 20 tháng 6 năm 2006, tiến hành triệu hồn. File video 00720060620.avi.



Màn hình vừa sáng lên thì có thể thấy ngay gian phòng khách trong phòng nghiên cứu.



Khuôn mặt của Ngô Linh có thể nhìn thấy rõ ràng, còn khuôn mặt Diệp Thanh đang ở bên cạnh vẫn bị làm mờ đi.



Giữa hai chiếc ghế sofa là một chiếc bàn trà bằng thủy tinh. Trên bàn chỉ để duy nhất một tấm bưu thiếp màu xanh lục.



Trên tay Ngô Linh đang cầm một chiếc bát, bên trong chứa loại bột gì đó, được Ngô Linh dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lên, rải quanh tấm bưu thiếp.



Tấm bưu thiếp đã được vây lại.



Đôi môi Ngô Linh đang mấp máy, hình như đang niệm thầm chú ngữ gì đó.



Rải bột được ba vòng xung quanh tấm bưu thiếp, Ngô Linh đặt chiếc bát qua một bên, lấy trong túi áo ra một chiếc ống.



Chiếc ống này khá giống với ống nghiệm trong bệnh viện.



Ngô Linh mở ống nghiệm ra, rót chất lỏng trong suốt và đặc sệt lên trên tấm bưu thiếp.



Cô ấy lại dùng một con dao nhỏ rạch lên cổ tay mình, để cho máu chảy xuống đầu ngón tay, rồi hạ tay xuống, dùng ngón tay dính máu vẽ hình ảnh gì đó trên tấm bưu thiếp và chất lỏng trong suốt kia.



Màu đỏ của máu hòa lẫn với chất lỏng, biến thành một cái đầu lâu kì quái.



Ống kính khẽ di chuyển, quay được gia đình ba người đang rất căng thẳng. Trên mặt người vợ vẫn còn vết nước mắt, thân thể đang khe khẽ run rẩy. Cô con gái thì đang trợn to mắt, nét mặt chủ yếu là tò mò và kích động. Còn người đàn ông chau mày, vẻ mặt đang rất lo lắng.



“Bây giờ cần một chút máu của Thân Tuyết.” Ngô Linh nói.



“Gì cơ?” Người phụ nữ kêu lên, giọng đã lạc đi.



“Dùng máu của tôi được không?” Người đàn ông hỏi.



“Em nhận phiếu chuyển tiền, nên phải dùng máu của em mới được, đúng không?” Cô bé hỏi Ngô Linh.



Ngô Linh gật đầu.



Ngô Linh nhận lấy băng gạc mà Diệp Thanh đưa cho để băng vết thương lại. Còn Diệp Thanh lấy con dao Ngô Linh vừa dùng lau chùi một lượt, rồi đưa cán dao về phía bé gái.



Cô bé định bước đến thì đã bị người cha bước tới trước giật lấy con dao.



“Ông Thân, chuyện này hoàn toàn không phải do chúng tôi quyết định.” Diệp Thanh rụt tay lại, hờ hững nói.



Người đàn ông đang cầm con dao, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.



“Chỉ cần một chút máu thôi.” Ngô Linh nói: “Để tôi làm cho.” Cô ấy vừa nói vừa đưa tay về phía người đàn ông.



Ông ta liếc nhìn vết thương trên tay Ngô Linh.




“Đặt tên có lấy theo thứ tự vai vế không?”



“Không. Đến thế hệ của chúng tôi… đến thời của cha tôi, đã không còn chú trọng đến chuyện ấy.”



“Vâng.”



“Vậy bây giờ phải làm sao?” Bé gái hỏi.



Ngô Linh cầm một chồng bưu thiếp đang được đặt ở bên cạnh lên: “Thử xem lần này có thành công không.”



Tiếp tục vẽ đầu lâu khác, họ tiến hành triệu hồn lần nữa, nhưng kết quả vẫn như lần trước, không có hồn ma nào xuất hiện.



“Nếu vậy thì chúng tôi cần phải quan sát thêm một thời gian nữa xem sao…” Ngô Linh nói: “Phòng nghiên cứu của chúng tôi có tự chế tạo một loại bùa hộ thân. Nhưng tôi đoán là không đối phó nổi con ma ấy. Nếu các vị đồng ý, thì vui lòng ở lại phòng nghiên cứu chúng tôi một thời gian, xem xem tình hình thế nào.”



Cả nhà ba người kia đưa mắt nhìn nhau.



“Được.” Người đàn ông đã đồng ý.



Ngày 21 tháng 6 năm 2006, cùng người ủy thác sống chung một thời gian, không có hiện tượng khác thường phát sinh.



Ngày 30 tháng 6 năm 2006, xác nhận không có hiện tượng khác thường phát sinh. Kết thúc điều tra.



***



Đọc đến hàng chữ cuối cùng của bộ hồ sơ, trước mặt tôi chợt tối sầm lại.



Bên tai chợt vang lên tiếng khóc quấy của trẻ con, tiếng khóc cực kỳ lớn, như muốn dỡ tung cả nóc nhà.



Tôi cảm thấy mình được chuyền từ đôi tay này sang đôi tay khác.



Mở mắt ra, thân thể bay lên, tôi liền nhìn thấy cảnh tượng nơi đây.



Đối tượng nhập vào của tôi là một đứa bé vừa chào đời, còn nơi đây là phòng trong bệnh viện.



Tôi đành theo đứa bé, được y tá bồng ra ngoài.



Tôi chưa kịp nhìn rõ những người xung quanh thì cảnh tượng của giấc mộng đã thay đổi.



Tôi từ bệnh viện về đến nhà hàng. Không khí trong này rất náo nhiệt, đây là một gian phòng bao, ba chiếc bàn đã ngồi kín người, chắc là họ hàng bạn bè.



Tôi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi vị trí chính. Ông ta trông vẫn còn trẻ, nước da đen sậm, đôi mắt đầy gân máu, khuôn mặt vô cùng u ám, nhưng trên khóe môi đang nở nụ cười nhạt.



Đứa bé mà tôi nhập vào được bế đi khắp nơi. Những người xung quanh thay nhau khen ngợi, bảo đứa bé trông bụ bẫm, dễ thương, đôi mắt lanh lợi, thích cười…



“A Cẩu lần này có con trai rồi, cuối cùng cũng không phải lo chuyện dưỡng già rồi nhé.” Một người phụ nữ đang nựng đứa bé, rồi quay qua nói với người đàn ông u ám kia.