Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1594 : Ma treo cổ trong rừng (1)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Cảnh mộng vù vù trôi qua.



Đứa trẻ sơ sinh lớn lên, thành thiếu nhi, rồi thiếu niên. Bên tai cậu bé vang lên không ngớt những lời nói của họ hàng.



“… Mày phải ngoan một chút, đối xử tốt với A Cẩu một chút, biết chưa? Mày vâng lời ông ấy, ông ấy thương mày, sẽ cho mày nhiều thứ hơn. Biết chưa?”



“… Tao mới là cha ruột của mày, nhớ chưa? Không có tao thì mày làm gì được sinh ra hả?”



“… Mẹ cũng không muốn đâu, nhưng con về sống với A Cẩu thì con sẽ có tiền. Con nhìn con bây giờ xem, sung sướng biết bao, từ miếng ăn đến cái mặc… Nếu con không được đem cho A Cẩu, nếu cha mẹ không rứt nổi con thì con chỉ còn nước sống khổ sống sở với cha mẹ thôi.”



“… Ủa sao cha mày già thế? Ông ta không phải cha ruột của mày à? Nhìn mặt mũi đâu có giống đâu.”



“… Rốt cuộc thì mày tên gì thế? Sao nhà mày lúc gọi mày là Tiêu Doanh? Lúc lại gọi là Thân Dung?”



“… Thân Dung, có phải mày gạt tao không? Chúng mày làm nghệ thuật mà chẳng có một câu thật lòng nào cả! Bút danh? Tao khinh! Có phải mày đã có vợ sinh con ở nơi khác rồi không?”



“… Tiêu Doanh là con của tôi, sao lại không thể đi theo tôi? Thân An Khang chết rồi mà! Đám tang đã làm xong, nó cũng đã án táng cho ông ta rồi, còn đòi gì nữa?”



“… Gì mà Tiêu Doanh hả? Nó vốn là người nhà họ Quan chúng tôi mà!”



“… Các người đã nuôi nó được bao nhiêu ngày, đã vì nó tốn bao nhiêu tiền? À… bây giờ các người định đến để hái trái chín chứ gì?”



“… Tiêu Doanh à, con trai của cha! Con tự nói đi, rốt cuộc con có nhận cha mẹ ruột này của con không?”







Những âm thanh ồn ào lùi xa.



Xung quanh rơi vào yên tĩnh, những hình ảnh hỗn loạn ấy cũng đã biến mất, biến thành một khối màu sắc ảm đạm.



Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện đang vô cùng nồng nặc.



Ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang cùng với tiếng nói của người thân và nhân viên y tế bên ngoài phòng làm người ta nhức hết cả đầu.




“Cha à, cha nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tiêu Doanh nói.



Thân An Khang nhìn chằm chằm ông ta, để mặc ông ta chụp mặt nạ dưỡng khí lên. Thân An Khang chỉ nở một nụ cười vô cùng quái lạ, chẳng nói gì thêm nữa.



Thân An Khang đã chết trong tối hôm ấy, lúc chết vô cùng đau đớn, hình như ông ta mắc bệnh về cuống não và còn bị bại liệt nữa, mất kiểm soát đại tiểu tiện, đau đớn đến mức cả người lên cơn co giật.



Nhìn các nhân viên y tế cấp cứu cho ông ta, lòng Tiêu Doanh vẫn chẳng có bao nhiêu thương cảm.



Các bà vợ của Thân An Khang nhanh chóng ùa đến, rồi cha mẹ ruột của Tiêu Doanh và cả bà ngoại ruột – tức em gái của Thân An Khang cũng đã đến.



Cả đám người òa lên khóc lóc, nhưng chẳng được mấy giây đã quay qua chụp lấy Tiêu Doanh.



Cãi vã, đánh đấm…



Cảnh tượng xung quanh một lần nữa trở nên hỗn loạn.



Cảnh mộng vùn vụt lướt qua nhanh.



Hình như vì muốn tránh những phiền toái này mà Tiêu Doanh chọn cách xuất ngoại.



Thân An Khang chẳng để lại di sản gì, những thứ ông ta đứng tên không phải là báu vật như đám đông kia tưởng tượng. Những người đó ban đầu thì tranh giành Tiêu Doanh, nhưng dần dần biến thành hoài nghi ông ta. Dẫu Tiêu Doanh đã xuất ngoại, nhưng họ vẫn đu bám quyết liệt.



Tiêu Doanh ẩn mình trong một gian nhà thuê chật hẹp, đang dùng cọ vẽ và màu vẽ rẻ tiền vẽ loạn trên tấm vải sơn dầu loang lổ.



Ông ta đang buồn bực vì mối quan hệ huyết thống phức tạp ấy và cũng buồn bực vì đời sống eo hẹp, nghèo khó của mình trong hiện tại.



Bất chợt đầu ông ta đau buốt, Tiêu Doanh vội buông tay ra, chiếc cọ vẽ quệt một đường màu đỏ lên trên tấm vải, rồi rơi xuống đất.



Tôi đã nhìn thấy những hình ảnh đột ngột tràn vào trong đầu của Tiêu Doanh.



Là khu rừng tăm tối, cây cối rậm rạp, che hết nắng trời. Dưới cây có đến mấy người đang đứng đó, quá mờ ảo, khiến người ta không thể thấy rõ diện mạo của họ. Chỉ có thể cảm nhận được, họ đang chăm chú nhìn Tiêu Doanh, ánh mắt u ám hệt như khu rừng.