Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1596 : Ma treo cổ trong rừng (3)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
“Chỉ nhiêu đó thôi à?” Tiêu Doanh ngơ ngác hỏi, hơi bất mãn với câu trả lời của người đàn ông kia.
Chỉ biết được nhà họ Thân đã từng xảy ra những chuyện như thế thì vẫn không thể giải quyết được vấn đề mà ông ta đang gặp phải.
Ông ta không mang dòng máu chính thống của nhà họ Thân và những thân thuộc của nhà họ Thân vẫn còn tồn tại.
Bất chợt nhớ ra, Tiêu Doanh liền hỏi: “Anh có bao giờ nghe đến hai cái tên Thân Minh Tu và Thân Minh Nghĩa chưa?”
Giống như vừa nhớ đến gì đó, vẻ mặt người đàn ông kia thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, đưa mắt dò xét Tiêu Doanh.
“Tôi chính là con cháu đời sau của Thân Minh Nghĩa, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, trên thực tế thì chẳng có liên quan về huyết thống bao nhiêu.” Tiêu Doanh tinh ý nói ngay.
Người đàn ông kia thở phào một cái nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười rạng rỡ, làm lộ ra hai hàm răng ố vàng: “À, thì ra anh là hậu duệ của người em ấy.”
Tiêu Doanh liền nhướn mày.
Người đàn ông kia liếm môi rồi nói: “Tổ tiên của tôi đã giúp đỡ nhà của các người không ít đó.” Anh ta xuống giọng nói khe khẽ: “Anh có biết không? Nếu tổ tiên tôi không ra tay tàn độc, đánh người anh đó một trận, khiến ông ta bị phế chức năng làm cha, thì đâu đến lượt người em là chủ gia tộc.”
Câu nói này thực sự quá kinh người.
Tôi bàng hoàng nhìn chằm chằm người đàn ông, không cần phải giấu giếm sự kinh ngạc của mình.
Còn thám tử thì cố đè nén biểu hiện của mình lại, nhưng cũng không khỏi trợn to mắt.
Tiêu Doanh tỏ ra bình tĩnh, chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
Người đàn ông nhổ một bãi nước bọt, mặt mày đăm chiêu.
Có thể tưởng tượng được phiền toái mà gia đình này đã gặp phải.
Vốn dĩ gia đình họ chỉ là tá điền, nhưng tốt xấu gì cũng sống ở vùng ngoại ô Dân Khánh, nhà họ Thân lại cực kì giàu có, nên cuộc sống của họ chắc cũng không tệ.
Nếu cứ ở mãi bên ấy, không chừng người đàn ông này bây giờ đã là nhân viên của một công ty nào đó, đi học, làm việc đều sẽ ở Dân Khánh, cơ hội phát triển sẽ tốt hơn.
Nhưng bây giờ anh ta lại sống ở một vùng nông thôn nghèo khó. Bởi vì chuyện cũ của nhà họ Thân mà nhà bọn họ không thể tham gia vào hạng mục trong rừng cây ăn quả, tổn thất tiền bạc, còn bị sự bài xích của người trong thôn.
Chỉ vì một bước đi sai lầm mà gia tộc này đã sa lầy, rớt xuống tầng đáy của xã hội. Không đến nỗi khốn cùng quẫn bách, những tuyệt đối không bao giờ sung túc. Muốn trở lại mức độ ngày xưa, chắc hẳn phải phấn đấu suốt mấy thế hệ và cộng thêm một chút may mắn.
Có lẽ người đàn ông này càng lúc càng không cam lòng hơn, nên hút thuốc điên cuồng.
“Thế còn câu chuyện ma treo cổ trong rừng mà anh kể khi nãy thì sao? Chỉ vì nghe kể lại một câu chuyện ma ngày xưa, không lý nào lại khiến cho gia đình anh không tham gia vào dự án của thôn chứ?” Tiêu Doanh hỏi.
Người đàn ông kia lại phà ra những làn khói thuốc lớn, gắt lên: “Sao mà tôi biết được? Đầu óc mấy ông ấy hỏng hết rồi mà!” Anh ta chửi bậy một tràng, trong đó đan xen tiếng địa phương nào đó tôi nghe không hiểu, chỉ biết là anh ta đang rất tức giận.
Tiêu Doanh để cho anh ta chửi, chưa vội tiếp lời.
Thám tử nhắc: “Anh nói cho đàng hoàng. Chắc chắn là anh biết gì đó, đúng không?”
Người đàn ông hút hết điếu thuốc thì vứt xuống, kế đó mới chau màu nhăn trán nói: “Tôi cũng không biết có thật hay không. Ai kể thì tôi quên mất rồi… Những người đã đánh người… đã đốt khu rừng. Là do chính nhà của anh yêu cầu đấy.” Anh ta nhìn qua Tiêu Doanh: “Chính là cái người em đó, bảo đốt cánh rừng đi. Ông ta kêu mấy người đến… thiêu rụi cánh rừng. Khu rừng cháy thì mấy người đó giống như bị trúng tà vậy.”