Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1599 : Tiếp nối gia tộc (2)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Nói đến đây vẻ đắc ý trên khuôn mặt của Thân Tiểu Dung đã biến mất.



Ông ta kể lại diễn biến lần luân hồi này của mình bằng thái độ rất bình tĩnh.



Vì mang theo kí ức, ông ta đã trở thành thần đồng, sớm đỗ đạt khoa cử, tiến vào quan trường, kế thừa sự nghiệp của cha, cả cuộc đời sau này có thể nói là bình yên vui vẻ.



Và vòng luân hồi như thế đã tiếp diễn đến mấy lần.



Thông qua sự giúp đỡ âm thầm trong bóng tối của Thân Tiểu Dung, nhà họ Thân đã trở thành dòng dõi thư hương, từng bước tiến lên đỉnh cao của quyền lực.



“… Trước khi đầu thai lần nữa, tôi đã nhìn thấy vợ chồng cháu nội của mình.” Thân Tiểu Dung vẫn rất điềm tĩnh: “Đứa con đời đó của tôi đã chọn sai phe, tân hoàng đế lên ngôi, nhà họ Thân bị xóa bỏ, tất cả tan thành mây khói trong chớp mắt.”



Thân Tiểu Dung chẳng tỏ ra cảm khái ngậm ngùi bao nhiêu. Khi nãy kể những chuyện huy hoàng hiển hách, biểu hiện ông ta cũng khá hờ hững.



Đời người không giống như phim ảnh. Có lẽ trong hiện thực còn xảy ra nhiều chuyện ly kì hơn, có những thiên tài thực thụ, khiến ai ai cũng kinh ngạc. Nhưng Thân Tiểu Dung không phải tuýp người như thế. Ông ta từ thân phận một nô bộc, đã từng bước giành được địa vị quyền thần. Mỗi một lần luân hồi, mỗi một kiếp sống, đều là cả một quá trình để tích lũy và học tập. Nhà họ Thân đích xác là đã phất lên như diều gặp gió, nguồn trợ lực có thể cung cấp cho ông ta mỗi lúc một dồi dào, nhưng cùng với đó, những sự tình mà ông ta phải đối mặt cũng mỗi lúc một phức tạp.



Vốn dĩ chỉ là một người nông dân, một gia bộc, chỉ biết làm ruộng, có thể lấy lòng một người quản gia vốn cách biệt với mình về giai cấp rất xa, cuộc đời xem như đã sang trang rồi. Còn khi bước vào con đường quan trường thì đó đã là một thế giới khác. Tuy không đến mức quản lý cả một quốc gia, nhưng quản lý một vùng đất, cũng không phải là chuyện vỗ trán một cái là nghĩ ra được. Dẫu muốn dựa vào quan hệ mà ngồi lên được chức vị ấy, nhưng để duy trì những mối quan hệ như vậy, cũng đâu phải chỉ việc đút lót tiền của là đủ để khiến người ta thấy hài lòng mãn ý, vỗ yên được các thế lực khắp nơi, để cho mình bộc lộ hết khả năng.



Bất luận thế nào, Thân Tiểu Dung cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.



Chưa trở thành danh nhân lịch sử, chưa gây dựng nên sự nghiệp kinh thiên động địa, nhưng những gì ông ta đã trải qua, cũng đáng để được gọi là phong phú đã dạng.




Tôi lập tức hiểu ra, nhớ đến cánh rừng và bé gái sơ sinh.



“Người chị gái song sinh của ông…”



“Bây giờ tôi mới biết, đây không phải là lần đầu xảy ra chuyện như thế. Chị tôi chết yểu do chính cha ruột ném chết, hiển nhiên sẽ biến thành ác ma. Chị ấy sợ người cha đó, nên chĩa mũi giáo về phía tôi. Mà những đứa trẻ bất hạnh bị người nhà họ Thân hại chết trước đó, lại trở thành một quyển sổ nợ ngầm dày cộm. Đi qua đi lại, sự tình càng trở nên phiền toái hơn. May mà lời nói của tôi vẫn còn tác dụng, khiến cho người cha ruột ấy đốt trụi cánh rừng, mời người đến làm pháp sự.” Nói đến đây, giọng điệu của Thân Tiểu Dung chẳng hề nhẹ nhõm: “Ai ngờ cũng lại vì chuyện ấy mà anh trai tôi bị thương, mất khả năng sinh con. Anh ta rất nhát gan, sợ là sau khi bị cha ruột biết chuyện này thì bản thân sẽ chết trong rừng như những người kia, bị gia đình ruồng bỏ, thậm chí thẳng tay hại chết. Anh ta chọn cách giữ im lặng, còn đi kiếm người giúp vợ mình sinh con nữa.”



Tôi chỉ biết há mồm, chẳng còn lời nào để bình luận về tấn bị kịch luân lý và có nhuốm một chút sắc thái quái dị của nhà họ Thân này.



Chính Thân Tiểu Dung hình như đã chai lì với những chuyện như vậy.



“Những chuyện xảy ra tiếp theo, chắc cậu đã biết, đã thấy rồi. Họ điên cuồng giày vò nhau, giày vò cho đến thế hệ của Tiêu Doanh. Nhà họ Thân tuyệt tự tuyệt tôn, tôi chẳng còn cơ hội để rời khỏi Địa Phủ mà đầu thai chuyển kiếp nữa. Mối quan hệ với Quỷ Sai mà tôi có được ngày xưa, hiện đã chẳng còn tác dụng. Tôi muốn đi đầu thai thì không thể, nhưng muốn tính sổ cái đám con cháu bất hiếu ấy lại là chuyện rất đơn giản.”



“Ông đã giết Tiêu Doanh, rồi mượn tay Tiêu Doanh giết chết những người khác…” Tôi nói như đang lầm bầm.



Thân Tiểu Dung chẳng hề tỏ ra áy náy một chút nào: “Đúng vậy. Bây giờ cậu đã biết toàn bộ chuyện của tôi rồi đấy.”



Ánh mắt của tôi và ánh mắt của Thân Tiểu Dung đã chạm vào nhau.



“Cậu có thể giúp tôi rời khỏi nơi này đúng không? Xem như một cuộc giao dịch, tôi cũng có thể giúp cậu. Cậu bám theo một linh hồn để trở về quá khứ… hẳn không phải chỉ vì tò mò đúng không?” Thân Tiểu Dung nở một nụ cười mỉm đầy tự tin.