Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1598 : Tiếp nối gia tộc (1)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Cơn đau đớn của Tiêu Doanh biến mất sau vài phút đồng hồ.
Tôi nhìn thấy thân thể ông ta đã thôi run rẩy và vùng vẫy, chỉ giữ nguyên tư thế căng cứng, rồi cứ nằm nguyên như thế trên nền nhà, hai mắt trợn ngược. Mồ hôi trên trán chảy xuống sàn nhà, chầm chậm tan biến.
Lúc này do nghe thấy tiếng động nên vợ của ông ta đã bế con đi vào.
Tiếng hét của người vợ tựa như đã làm kinh động thứ gì đó. Những luồng âm khí trong thân thể của Tiêu Doanh chui ra ngoài, rồi như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, chúng ùn ùn nhào qua.
Vợ của Tiêu Doanh không thấy được ma, cũng không bị xuất hiện ảo giác, còn định bước đến xem thử Tiêu Doanh bị làm sao.
Đứa con của ông ta đã nhìn thấy ma, lập tức khóc ré lên.
Nhưng tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Linh hồn của đứa bé giống như bị sóng biển cuốn trôi, trong chớp mắt mà thân thể đã mất hết mọi dấu hiệu của sự sống.
Vợ của ông ta bị tấn công trực diện, hai tay liền buông ra, đứa con rớt xuống sàn nhà, còn cô ta cũng đổ nhào xuống.
Bầy ma kia kéo linh hồn của cô ta ra đánh đập, giằng xé.
Chẳng mấy chốc, linh hồn kia đã nát nhừ như tương, rồi biến mất giữa không khí.
Bầy ma kia vừa la hét, vừa khóc, vừa cười như một lũ điên, trút hết cơn điên của chúng ra.
Chúng đã giết được kẻ thù, vừa sung sướng vừa hụt hẫng.
Quỷ Sai áo đen dùng một loại ngôn ngữ mà tôi chẳng hiểu quát bọn chúng. Bầy ma giống như đã sợ, lập tức chấm dứt nhốn nháo. Anh ta lại vẫy tay lần nữa, bầy ma xếp thành một hàng, rồi biến mất giữa không khí.
Trước khi rời đi, Quỷ Sai đã đưa mắt nhìn Tiêu Doanh lần nữa.
Linh hồn của Tiêu Doanh chưa bị hủy hoại.
Ngay lúc Quỷ Sai biến mất thì linh hồn của ông ta đã bay ra khỏi thi thể.
Và dĩ nhiên ông ta không đi đầu thai.
Hình như mãi cho đến khi có người phát hiện ra thi thể, đưa cảnh sát đến thì Tiêu Doanh mới khôi phục được ý thức.
Ông ta đứng nhìn cảnh sát đưa thi thể của bản thân và vợ con đi, phong tỏa hiện trường, tiến hành điều tra.
Hiển nhiên cảnh sát chẳng điều tra ra kết quả.
Thiệp chúc mừng năm mới đã được tìm thấy, nhưng không được phía cảnh sát xem trọng.
Nghe thấy nhân viên pháp y báo mình chết vì bệnh tim, Tiêu Doanh đã vô cùng tức giận.
Giọng nói già nua vang lên, ánh lửa biến mất, chỉ còn lại bóng tối.
Tách một tiếng, có ánh sáng chiếu lên người tôi.
Tôi nheo mắt lại theo bản năng và nghe thấy tiếng gậy chống lên mặt đất vang lên.
Có tiếng bước chân vang lên mấy nhịp, rồi dừng lại trước mặt tôi.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, những âm thanh ấy vang lại từ vị trí tôi đang đứng, giống như có ai đó đi xuyên qua người tôi, rồi mới dừng lại trước mặt tôi.
Tôi đã thích ứng với ánh sáng chói lóa kia, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Thân Tiểu Dung.
Cố nén lại sự kinh ngạc, tôi điềm tĩnh nhìn ông ta.
“Anh bạn trẻ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau lần thứ hai bằng cách thức này. Năng lực của cậu quả thực cực kỳ thú vị. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một linh hồn như thế. Mà năng lực của cậu hẳn không chỉ xuyên qua không gian và thời gian, bám theo một linh hồn đâu nhỉ?” Thân Tiểu Dung mỉm cười nói.
Tôi vẫn giữ im lặng.
“Thôi được, để bày tỏ thành ý, tôi sẽ giới thiệu về mình một chút nhé.”
Thân Tiểu Dung vừa dứt lời thì có mấy hồn ma bước ra từ trong bóng tối. Họ ôm theo hai chiếc ghế, đặt sau lưng tôi và Thân Tiểu Dung.
Thân Tiểu Dung ngồi xuống và ra hiệu bảo tôi cũng ngồi xuống.
Chiếc ghế không có vấn đề gì, có vẻ là loại ghế dùng cho bàn làm việc có máy tính, trên ghế cũng không có hơi thở kì quái.
Lúc ngồi xuống, tôi để ý đến ánh mắt là lạ của mấy hồn ma kia.
Tôi lập tức hiểu ra, họ không nhìn thấy tôi. Chỉ có Thân Tiểu Dung là thấy được.
Thân Tiểu Dung không hề ra lệnh, nhưng những hồn ma ấy đều rút vào trong bóng tôi một cách rất có kỉ luật.
Tôi không có cảm giác mình đang bị nhìn trộm.
Mặc dù toàn bộ khu công xưởng chỉ có mỗi chiếc bóng đèn trên cao này phát sáng, còn những nơi khác vẫn đang chìm trong bóng tối.
Những hồn ma kia đã lánh đi hết, hoàn toàn không dám nhìn về phía này.
Thân Tiểu Dung lên tiếng nói: “Lần trước đã giới thiệu rồi, tôi tên là Thân Tiểu Dung. Đây là tên gốc của tôi, cái tên đầu tiên. Thời đại mà tôi được sống đầu tiên đã xa xưa lắm rồi… Chắc đến mấy trăm năm trước… Tôi chẳng mấy hứng thú với lịch sử. Lúc đó hoàng đế là ai tôi cũng chẳng biết. Tôi chỉ là một người dân bé nhỏ, làm ruộng kiếm ăn, làm thuê cho người giàu, làm gia nô cho người ta. Nói cho sang một chút, thì cũng được gọi là gia bộc (đầy tớ).”
Nhắc đến một quá khứ như thế, nhưng trên môi Thân Tiểu Dung vẫn giữ nguyên nụ cười: “Kể ra thì tôi cũng khá thông minh, lúc đó đã tìm được con đường tiến thân, nhận một người quản gia của nhà chủ làm cha nuôi, lấy cô con gái của một gia đình tri thức nghèo. Đó có lẽ là khởi nguồn của nhà họ Thân. Con trai tôi rất hiếu thuận, xã hội đương thời rất chú trọng việc hậu táng, để lo đám tang cho cha mẹ, đã có không ít gia đình phải táng gia bại sản. Những giấy tiền vàng mã ấy, thực ra ở dưới Địa Phủ đâu có dùng đến. Nhưng con cháu đời sau có nhớ đến ông bà tổ tiên đã khuất hay không, vẫn là có chút ảnh hưởng đấy.”
Biểu cảm của Thân Tiểu Dung lộ ra đôi phần đắc ý: “Tôi là một người biết luồn cúi mà. Tôi đã làm quen với Quỷ Sai đưa tôi đi đầu thai. Lúc ấy, chắc là Địa Phủ đã gặp phải trục trặc gì đó. Tôi đã làm Quỷ Sai một thời gian, rồi sau đó mấy năm thì tôi đã tìm được cơ hội. Tôi được chọn lựa thân phận mình sẽ đi đầu thai. Và như cậu biết rồi đấy, tôi đầu thai vào nhà họ Thân. Nhưng lúc đó trong nhà tôi đã có người làm quan rồi, có được chức quan, xem như đã phát đạt.”