Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1609 : Cụt đầu (2)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
“Grào…”
Tiếng thú rống lớn đến mức khiến tôi buốt nhói cả tai.
Thần kinh trong đầu đau đớn co giật từng cơn.
Cảm giác đau muốn xé ruột làm ý thức của tôi tỉnh táo hoàn toàn.
Tôi cảm thấy mình đang bay lên, thân thể không ngừng xoay vòng, cảnh vật nhìn thấy cũng không ngừng xoay vòng.
Bầu trời, mặt đất, quái vật…
Máu…
Rất nhiều máu…
Tôi giật mình, thân thể đang xoay vòng đã dừng1lại.
Tôi cảm thấy sau lưng mình có thứ gì đó, quay đầu lại thì nhìn thấy một cái hố đen.
Là cửa ra vào dị không gian.
Cái đầu rắn to lớn có răng nanh, vảy cá và sừng bay vào trong hố đen, rồi mất dạng.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một con quái vật tựa như rắn vẫn đang nằm trên đất, thân thể nó thon dài như rắn, nhưng lại mọc8chân. Dưới bộ móng vuốt sắc bén còn có một con quái vật khác.
Tôi chăm chú nhìn qua, mới nhận ra đó không phải là quái vật.
Là một con ma.
Âm khí của con ma mở rộng, hình thành một thân hình có bộ dạng của quái vật, bị con yêu quái đã mất đầu kia đè chặt bên trên.
Yêu quái cuộn người, vết đứt trên cổ giống như một con đê vỡ,2máu không ngừng phun ra.
Con ma kia bị vấy đầy máu, khiến người ta không thể thấy rõ hình dạng cụ thể của nó.
Đối tượng tôi nhập vào chỉ có thể là con yêu quái này.
Từ trên không tôi chầm chậm hạ xuống, định nhìn rõ con ma kia, nhìn rõ tình hình xung quanh.
Quan sát từ trên cao thì đây là một cánh đồng hoang, chẳng có dấu vết hoạt động4của con người.
Trên mặt cỏ có một số dấu móng vuốt, chắc là do con yêu quái này để lại.
Dấu móng vuốt kéo dài ra xa.
Tối về đến nhà, ăn xong cơm tối, tôi đọc được tin Trần Hiểu Khẩu nhắn trên nhóm chat.
Bên phía cảnh sát đã giám định được niên đại của cái đầu lâu ấy, điều khiến người ta kinh ngạc là cái đầu lâu này lại là một món “văn vật”, đầu của người đã chết cách đây từ 800 đến 1000 năm.
Cảnh sát dù có điều tra vụ án này, thì cũng tra theo hướng trộm mộ, trộm văn vật, chứ không phải án mạng.
Hai anh em Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế.
Nhưng vốn dĩ thì họ cũng không có nghi ngờ ai cả.
Mà tôi, người đích thân lấy cái hộp từ trong vách ngăn của tủ ra, đã trở thành nhân chứng quan trọng nhất trong toàn bộ sự kiện.
Đêm đã khua, tôi bị gọi đến cục cảnh sát để lấy lời khai, kể rõ nguồn gốc của chiếc hộp gỗ.
Cảnh sát lấy lời khai của tôi đã cho tôi xem ảnh.
Chiếc hộp đã bị người ta phá hỏng, bị buộc phải mở ra.
Tôi mô tả hình dạng của chiếc hộp gỗ khi mình nhìn thấy, cung cấp xong lời khai thì rời khỏi cục cảnh sát.
Ở sảnh chính của cục cảnh át, tôi gặp được Trần Hiểu Khâu đang đợi ở đó, cùng cô ấy đến gặp Trần Dật Hàm.
“Sao rồi?” Trần Hiểu Khâu hỏi ngay.
“Hỏng rồi. Ổ khóa của chiếc hộp ấy đã bị cạy ra, còn làm hỏng một mép của chiếc hộp…” Tôi nói.
“Cái này thì em biết.” Trần Hiểu Khâu nhìn Trần Dật Hàm một cái.
Hiển nhiên cô ấy đã biết được từ chỗ Trần Dật Hàm.
“Hai anh em họ không nhận ra cái hộp là vật lâu năm, thẳng tay cạy chiếc hộp ra, định xem xem bên trong có thứ gì.” Trần Dật Hàm nói: “Sau khi phát hiện đó là một cái đầu lâu, đã nảy sinh tranh cãi một lúc, mới quyết định báo cảnh sát. Người được tiếp xúc với chiếc hộp, chỉ có mấy người chúng ta. Tống Hiền đã mất, còn cậu không có động cơ đánh tráo, hai anh em đó cũng không thể nào kiếm ra một cái đầu lâu như thế.”
“Cho nên, rất lâu trước đó thì cái đầu đã bị đánh tráo rồi?” Tôi hỏi.
“Chắc là vậy. Nhưng mà cảnh sát sẽ không điều tra theo hướng đó. Người nhìn thấy đầu lâu của yêu quái, đến hiện tại chỉ có mỗi mình cậu.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi thoáng sửng sốt.
Trần Dật Hàm nói cũng có lý.
Chuyện này có lẽ rồi sẽ để đấy. Trong nhà bà cụ Tống Hiền có đầu người do tổ tiên truyền lại, tuy hơi quái lạ, nhưng lại không thể móc nối đến phạm pháp. Cảnh sát đương nhiên sẽ không thể tiếp tục điều tra.
Còn tăm tích của cái đầu thú ấy, rồi cái đầu người này từ đâu mà có, có lẽ vẫn phải chờ xem tiến triển trong điều tra của nhóm Thanh Diệp.