Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1612 : Mã số 016 – Nhà vệ sinh màu tím (3)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Ngày 14 tháng 12 năm 2002, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 01620021214.wav.



“Lần này thực sự rất cảm ơn mọi người. Chúng tôi đều không ngờ, trong trường cũng chẳng có ai nghĩ đến.1Học sinh bây giờ… Thực ra tôi cũng mới tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm… Haizz…”



“Tìm được học sinh giở trò rồi sao?”



“Đúng, tìm được rồi, chính là mấy đứa quỷ nhỏ đó của lớp tôi.8Đã kể với mọi người đó, mấy đứa học sinh hôm đó hỏi bài tôi cố ý giữ chân tôi. Thời gian ghi âm mà mọi người đã phát hiện… thì chỉ có tụi nó mới làm được2như thế. Vừa đến hỏi là tụi nó cũng nhận ngay. Thật là…”



“Thế ngoài anh ra, những người khác cũng nghe thấy tiếng khóc thì sao?”



“Chúng lại làm thêm hai lần nữa đấy. Nhà trường đã xử phạt4chúng. Có lẽ có người đã nghe thấy thật. Phần còn lại thì mấy đứa học sinh bốc phét với nhau.”



“Tôi hiểu rồi. Vậy, vụ ủy thác này đến đây đã chấm dứt chứ?”



“Đúng. Đã làm rõ ràng cả rồi. Thực sự rất cảm ơn mọi người. Cảm ơn nhiều lắm.”



“Không có gì.”



Ngày 14 tháng 12 năm 2002, kết thúc ủy thác.



Người ủy thác: Từ Thần, Tề Tuấn Kiện



Giới tính: Nam



Tuổi: 17



Nghề nghiệp: Học sinh



Quan hệ gia đình: Cha mẹ



Địa chỉ liên hệ: Nhà số XXX, hẻm XXX, đường Ái Hoa, thành phố Dân Khánh; Nhà số XXX, số XXX đường Ái Hoa, thành phố Dân Khánh



Số điện thoại liên hệ: 68XXXXXX, 64XXXXXX



Ngày 20 tháng 12 năm 2002, người ủy thác lần đầu đến. File ghi âm: 01620021220.wav.



“Chào hai cậu.”



“…”



“Các cậu là học sinh của trường trung học phụ thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng.”



Ngày 21 tháng 12 năm 2002, phân tích file ghi âm 01620021221G.wav.



“… Hôm đó chỉ là nổi hứng bất thình lình, làm bài thi chán quá…”



“Trên người hai người này không có gì cả. Hôm đó mọi người đến trường không nhìn thấy âm khí sao?”



“Không.”



Ngày 25 tháng 12 năm 2002, trao đổi với Hách Gia Tuấn. File ghi âm 01620021225.wav.



“Chào cậu. Chắc là Từ Thần và Tề Tuấn Kiệt đã giới thiệu về chúng tôi với cậu rồi. Chắc họ cũng đã nói lý do chúng tôi đến đây.”



“… ”



“Cậu Hách này, có thể kể một chút về diễn biến của toàn bộ sự việc không?”



“…”



“Cậu đã có xung đột với hai cậu bạn chung lớp kia đúng không? Vết thương trên mặt là do họ đánh à? Nhà trường đã xử lý chuyện này chưa?”



“…”



“Cậu Hách, cậu im lặng như thế thì chẳng ích gì đâu. Chúng tôi muốn biết sự thật, muốn giải quyết toàn bộ chuyện này.”



“… Mọi người… sẽ giải quyết thế nào?”



“Cái này sẽ được quyết định từ thái độ của cậu có chịu giúp chúng tôi biết được sự thật của chuyện này hay không. Tôi thấy trên người cậu không có âm khí của ma. Có thể chắc chắn rằng, chuyện các cậu đã gặp khá là phức tạp. Nếu không phối hợp, e là chúng tôi đành phải dùng biện pháp thô bạo đơn giản để giải quyết sự tình phức tạp này. Là ai hại chết anh Tôn, thì giải quyết kẻ ấy.”



“Không phải! Không phải cậu ấy!”



“… ”



“… Em… em không biết nói thế nào…”



“Không sao, cậu nhớ đến đâu thì kể đến đó là được rồi. Nếu không biết bắt đầu từ đâu, vậy bắt đầu từ điểm sớm nhất của sự tình đi. Ba cậu quyết định dựng trò dọa người…”



“Không phải ba, là Từ Thần và Tiểu Tuấn dọa em trước… là họ dọa em trước…”