Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1617 : Trò đùa dai (2)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Tôi nhìn thấy một gian phòng nhỏ, hình như là nhà kho.
Trên đầu là một chiếc bóng đèn vàng ố, chỉ có bóng đèn, không có chụp đèn. Bóng đèn được treo trên trần nhà, dây công tắc và bóng đèn cùng rũ xuống. Có thể nghe thấy tiếng dòng điện kêu rè rè.
“Phù…” Nữ sinh thở phào một hơi, quan sát bốn phía, xắn tay1áo lên, khom lưng tìm kiếm trong đống đồ đạc chất đống và lộn xộn.
Cô ta thu dọn đồ đạc trước, rồi phân loại từng cái, nhưng chẳng mấy chốc lại làm đồ đạc trong phòng lộn xộn trở lại.
Tôi cảm nhận được suy nghĩ của cô ta.
Sau khi cô ta kiểm tra trong phòng có gì thì dọn trống ra một khu vực nhỏ, chồng8rất nhiều đồ tạp nhạp lên nhau.
Cô ta bất giác phì cười, trong đầu đang tưởng tượng cảnh sau khi có người vào, bị một đống dây nhợ rớt lên đầy đầu.
Cô ta đang lên kế hoạch cho một trò đùa dai, muốn chơi khăm một người bạn cùng lớp của mình.
Vất vả sắp đặt đồ đạc xong, cô ta lại đem từ bên ngoài vào2hai miếng lau bảng, cũng đặt lên tầng cao nhất của đống đồ tạp nhạp.
Phủi phủi bụi trên tay, chống nạnh, nhìn quanh, cô ta gật đầu hài lòng.
Khi quay người định đi, nữ sinh giẫm phải một viên bi ve trên sàn, trượt chân, té ngửa thẳng ra sau, đập vào đống đồ tạp nhạp.
Cô ta hét lên một tiếng, vô thức thò tay đến,4định chụp lấy thứ gì đó để giữ vững thân thể.
Ngón tay chụp trúng dây công tắc bóng đèn.
Tách một tiếng, đèn bị tắt.
Rào rầm! Các món đồ tạp nham đổ xuống.
Đùng!
Cửa phòng bị tông phải.
“Á!” Nữ sinh lại la lên, thân thể bị đập trúng mấy lần, đồ lau bảng rơi trúng đầu cô ta, phấn rớt đầy mặt, còn rơi vào trong mắt.
“Hu hu… ư…” Cô ta rên rỉ mấy tiếng, đôi mắt đau rát, trên người cũng vô cùng đau đớn do bị đập trúng. Có vật nặng đè lên ngực và hai chân cô ta. Cô ta vùng vẫy hồi lâu mới đẩy được những thứ ấy ra.
“Hộc… hộc…” Cô ta bị đống đồ tạp nhạp vây cứng, không thể cục cựa.
Trên đỉnh đầu đang bị một khung gỗ sơ sài đè lên, nhưng lại khiến cô ta không thể đứng dậy một cách dễ dàng, mắt cá chân đang rất đau, chắc là bị trặc bởi cú ngã khi nãy.
“Hức…” Cô ta thấy mắt mình cay xè, do đau đớn và sợ hãi, chẳng biết làm cách nào.
Khi cô ta chảy nước mắt, dụi mắt, bụi trên tay lại đi vào mắt, đôi mắt lại đau rát.
Cho dù đèn vẫn đang mở thì cô ta có lẽ cũng không thể nhìn thấy gì.
Cứ thế được một lúc, tâm trạng của cô ta đã bình ổn trở lại.
Cô ta thử di chuyển, rồi lại thất bại, đành há miệng gào lên mấy tiếng.
Sau một trận va đập, cửa đang bị phá để mở ra.
Ánh nắng chiếu vào qua khe hở.
Ánh sáng chiếu vào mắt.
Cô gái nheo mắt lại.
“Gian phòng này là sao đây?”
“Ai mà biết chứ…”
Tiếng đối thoại từ bên ngoài vang vào.
Lại là một chuỗi âm thanh đập phá, khóa cửa bị hỏng, cửa đã mở ra.
Đồ tạp nham chất đống trong phòng tựa như chưa từng tồn tại.
Cô gái mừng như sắp phát điên, định đứng dậy, đưa tay về phía những người vào phòng, nước mắt cũng trào ra. Lần này là khóc vì quá mừng.
Những người đó mặc quần áo của thập niên 80, kiểu tóc cũng của thời đó.
Họ đi thẳng vào phòng, chẳng có chút trở ngại nào và cũng xuyên thẳng qua người cô gái.
Cô ta sững sờ.
Hai người kia hình như đang đo đạc căn phòng, lấy công cụ ra, lui cui thao tác ở góc phòng.
Cô gái quan sát xung quanh.
Căn phòng đã trống trơn, chẳng có thứ gì cả.
Ngẩng lên thì trông thấy cái bòng đèn đơn độc. Trên bóng đèn phủ đầy bụi, đã trở nên đen thui. Dây kéo dùng để mở đèn cũng chẳng thấy đâu.
“Gian này đập luôn, ghép chung với căn bên cạnh nhỉ.”
Hai người kia đang trao đổi.
“Bên trên quyết thế nào, chúng ta làm thế ấy.”
Cô gái từ dưới nền nhà đứng dậy.
Cảm giác đau đớn đã mất.
Thân thể cô ta bay phất phơ.
Cô ta đã biến thành ma từ lâu.
Có điều bản thân cô ta không hề biết.