Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1618 : Trò đùa dai (3)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Tôi cứ ngỡ cô gái sẽ vì chuyện này mà suy sụp.



Bất kỳ ai khi đột ngột nhận ra mình đã chết, sự thay đổi diễn ra quá nhanh, cảnh cũ còn đây người mất thì đều sẽ thấy sốc.



Nhưng đầu óc của cô gái này chỉ trống rỗng một thời gian ngắn, sau khi hiểu ra tình trạng của mình, cô ta liền cúi xuống nhìn thân1thể mình, rồi đưa tay về phía hai người đàn ông kia.



Tay cô ta xuyên qua họ, hoàn toàn không chạm được họ.



Cô ta lại thử chạm vào những thứ khác.



Chỉ cần cô ta đủ tập trung, thân thể sẽ xuyên qua những vật thể ấy. Nhưng khi cô ta thả lỏng tinh thần, thân thể sẽ giống hệt như lúc cô ta còn sống, sẽ tông phải8tường, sẽ bị cửa chặn lại.



Cô ta giống như đang chơi đến phát nghiện, luôn thử đủ thứ tình huống, xem xem hiện tại mình có thể làm được gì.



Cô gái này… có chút vô tư quá mức.



Tôi vừa nghĩ thế, lại vừa thấy cô ta như vậy mới là nguy hiểm nhất.



Chẳng có âm khí của ma, trên người cô ta cũng chẳng có ác ý.



Cô ta2chưa từng nghĩ tiếp theo nên làm gì, chưa từng nghĩ trong tình huống bình thường linh hồn con người nên giải quyết như thế nào.



Cô ta giống như một con thú hoang.



Cô ta nhanh chóng thích ứng với trạng thái mới của mình, rời khỏi gian phòng nhỏ đã giam cầm cô ta rất lâu.



Trường chưa xây lại, nhưng đã quét vôi mới, trên tường của hành4lang cũng đã treo lên những bức tranh tuyên truyền của thập niên 80.



Cô gái bay thẳng một mạch, tò mò quan sát ngôi trường mới toanh.



Thực ra, vườn trường này đã không còn đáng được xem là mới. Mà nó đã được sửa sang lại từ rất lâu. Chính những tranh tuyên truyền kia cũng đã ố màu.



Trong trường chẳng có ai. Hình như đang trong giai đoạn nghỉ học.



Đây chắc cũng là nguyên nhân có người vào trường tiến hành công tác đo đạc, chuẩn bị sửa sang lại.



Cô ta đi dạo một vòng, vào phòng làm việc của giáo viên, lục bàn lục tủ.



Cô ta khá vất vả khi làm mấy động tác này.



Cũng giống như những gì tôi mơ thấy trước đây, những hồn ma này muốn ảnh hưởng đến hiện thực là chuyện rất khó.



Đứa bé học cách bước đi lững chững cuối cùng rồi sẽ biết chạy.



Cô gái này lại có sức kiên trì và cố chấp kinh người.



Cô ta đã làm được những chuyện cô ta muốn làm.



Giáo án giáo viên, bài thi được chuẩn bị, hồ sơ của một số học sinh, công cụ dạy học…



Cô ta tò mò xem thử tất cả mọi thứ một cách say sưa.



Đồ đã xem xong, cô ta tiện tay vứt đi.




Quần áo trên người cô ta cũng đã được đổi qua một bộ đồng phục khác.



Điều chỉnh tư thế xong, hai chân liền duỗi ra, đầu vẹo qua, cô ta đã dựa lên vách gạch men.



Tiếng chuông hết tiết vang lên, âm thanh chói tai.



Tiếng huyên náo của học sinh nhanh chóng lấn át âm thanh ấy. Tiếng chuông đã kết thúc lúc nào không biết.



Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, từ từ đến gần cửa.



Nữ sinh đầu tiên đi vào, sau đó mấy học sinh khác lần lượt vào theo.



Nữ sinh vào thứ tư đi về phía buồng vệ sinh trong cùng.



Cô ta vẫn chưa đến đầu trong cùng của nhà vệ sinh, một chân đã bước lên bậc thềm của căn buồng, ánh mắt nhìn xuống chắc đã thấy đôi chân của cô gái trước tiên, đang định lùi lại.



Cô ta tình cờ ngẩng lên, nhìn thấy toàn vẹn cô gái.



“Á… á…” Cô ta bất giác thét lên.



Cô ta sợ hãi quay người chạy ngay.



Những người khác đều nhìn qua, tò mò đi về phía buồng vệ sinh trong cùng, liếc mắt vào trong.



Liên tục có tiếng người la hét, có người gào khóc, có người vấp ngã.



Cũng có người gan dạ, thậm thụt đến gần, thò tay đẩy đẩy cô gái.



Soạt…



Thân thể cô gái đang sáp sát vào tường gạch men liền lệch qua, dây thừng trên cổ siết chặt, khiến đầu cô ta nảy lên một cái.



“Á á!”



“Wa á!”



Tất cả đều chạy ra bên ngoài.



Tôi nhìn thấy khóe miệng cô gái đã nhếch lên.



Cô ta nắm lấy sợi dây thừng kia, giật nó xuống, thân thể theo đó bay lên.



“Chết người rồi!”



“Có người trèo cổ trong nhà vệ sinh!”



Tiếng hô hoán bùng nổ ở bên ngoài.



Có giáo viên mắng mấy câu, chạy vào trong.



Đương nhiên họ chẳng nhìn thấy gì cả.