Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1624 : Đau đớn (2)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Cảm giác đau đớn khi mất đi người ruột thịt, chắc chẳng ai có thể an ủi được.
Điều tôi có thể làm là đưa khăn giấy qua, rót cốc nước, im lặng ngồi nhìn họ khóc.
Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ nói một vài lời an ủi, nhưng bây giờ tôi chẳng tài nào nói1được những lời như thế.
Tôi đã chai lì trước chết chóc, trong lòng biết lúc này nên buồn, nhưng lại không thể buồn được, chỉ biết lặng thinh.
Tí Còi và Gã Béo hình như cũng bị lây nhiễm cái bầu không khí này, chẳng nói gì cả.
Tí Còi còn lo lắng liếc nhìn tôi một cái.
Dẫu8gì thì hai anh em Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân đã là đàn ông trung niên, không còn trẻ tuổi nữa, họ có nhà có cửa, có vợ con, trước đó cũng đã trải qua nỗi đau mất người thân. Cái chết của bà cụ Tống Hiền mang đến đau thương sâu sắc cho2họ, nhưng không khiến họ đánh mất lý trí.
Sau khi khóc một lúc, hai anh em đã bình tĩnh trở lại.
Khụt khịt mũi, lau nước mắt, hai người họ uống miếng nước, dần bình thường lại, tiếp tục kể.
Người lên tiếng là anh cả Lưu Chí Quốc.
Khi nói ông ta nhìn thẳng về phía tôi: “Hôm4đó tổ trưởng Lâm cũng đã thấy rồi. Mẹ tôi rất nặng lòng chuyện của ông bà ngoại. Hai chúng tôi ban đầu cứ ngỡ bà chỉ là cảm thấy ray rứt… chính bà cũng nói thế… vốn dĩ đã bàn với bà sẽ an táng hai cụ như thế nào, cuối cùng lại nuốt lời. Hai chúng tôi từ nhỏ, rồi sau khi trưởng thành, đều chẳng cảm thấy gì cả. Mẹ tôi giấu chuyện này rất kín. Trước đó chúng tôi không hề biết đến chuyện trong nhà có hũ tro cốt. Cái đêm ở trong nhà cũ, mẹ tôi chẳng nói lời nào với chúng tôi, mà chỉ nổi giận với chúng tôi. Đến công xưởng, lại cái bộ dạng như thế… Mà thực ra chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.”
Lưu Chí Quân bổ sung: “Hai năm trước, thực ra đã có chuẩn bị. Mẹ có nhiều bệnh mãn tính, đều là bệnh người già, sống cầm cự. Bản thân mẹ tôi cũng cảm nhận được. Khi làm đám tang cho cha, mộ phần đã chọn xong, hộp tro cốt cũng mua luôn một lượt.”
Tôi gọi điện cho Trần Hiểu Khâu, xác nhận tình hình bên phía họ.
Tiễn hai anh em đến cổng khu dân cư, tôi trông thấy nhóm của Trần Hiểu Khâu. Vẻ mặt hai cô con dâu nhà họ Lưu đang đầy căng thẳng. Tí Còi nói thì thầm gì đó với Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân, sau đó hai người đàn ông trung niên đi qua với vẻ mặt ngượng ngập, xin lỗi vợ của mình. Cảm xúc của đôi bên đã lắng dịu xuống. Năm người chúng tôi cũng thở phào.
Tiễn họ xong, còn phải thực hiện chuyện đã hứa với họ. Tôi cũng hơi lo là hồn ma của bà cụ Tống Hiền sẽ có những hành động quá khích. Ngoài ra, đảo Cụt Đầu và con ma đến từ tương lai giả dạng thần tiên kia đều khiến người ta không thể yên tâm.
Nếu trên đảo Cụt Đầu có một cửa ra vào dị không gian, vậy thì cũng cần phải xử lý.
Tôi gọi điện cho Sếp Già. Chuyện chôn cất bà cụ Tống Hiền vẫn phải nhờ đến ông ấy. Sếp Già nghe kể chuyện của bà cụ Tống Hiền – đương nhiên nội dung đã được gọt bỏ những phần quái dị - liền đồng ý giúp đỡ. Với mạng lưới quan hệ của ông ấy, nhờ người hỏi thăm làm thế nào để lên được đảo Cụt Đầu, làm thế nào để hải táng bà cụ Tống Hiền, thì vẫn khá là thuận tiện.
Chuyện này cũng phải báo cho nhóm Ngô Linh một tiếng. Vấn đề thuộc phương diện quái dị phải để cho họ giải quyết.
Nhưng tôi không gọi được cho Ngô Linh.
Tan làm về nhà, cả Sếp Già lẫn Ngô Linh đều chưa có hồi âm.
Ăn xong cơm tối, lúc tôi chuẩn bị ngủ sớm một chút thì nhận được tệp tin do Ngô Linh gửi qua.
Đây là một file video, chuỗi chữ số dùng để đặt tên file khiến tôi thấy vô cùng quen thuộc.
Tôi liền mở file video ra.