Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1625 : Khưu minh (1)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Sau khi mở file video, màn hình sáng lên, hình ảnh xuất hiện đầu tiên là một căn biệt thự độc lập. Biệt thự hai tầng, nhìn vào không có cảm giác được thiết kế,1mà giống tòa lầu nhỏ trong dinh thự ở nông thôn.



Ống kính đến gần cổng chính của biệt thự, nhấn chuông cửa.



Lát sau, máy bộ đàm trên cửa truyền ra âm thanh rè rè.



“Xin chào,8tôi là Ngô Linh, lúc sáng đã gọi điện cho bà.” Giọng Ngô Linh vang lên.



“À ừ, cô vào đi. Cửa mở rồi đấy.” Có giọng phụ nữ trung niên đáp lại.



Khóa cổng phát ra2một tiếng động nặng nề.



Có tay của một người đàn ông đưa vào khung hình, đẩy cổng ra. Ngô Linh đi ngang qua ống kính, vào trong.



Cổng chỉnh mở ra đóng lại, đều phát ra4âm thanh trầm đục.



Đi vào sân trong tường bao, liền nhìn thấy một vườn hoa nhỏ xanh mướt. Từng chậu cây nhỏ được đặt trên đất trống, có nhiều giống cây mọc rậm, cũng có nhiều cây nhỏ, hoa nhỏ thơm ngát và sum suê.



Cửa chính của tòa lầu được người ở bên trong mở ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn sơ nhìn về ống kính, có một thoáng ngạc nhiên và ngại ngần, nhưng đã lập tức bình tĩnh trở lại, vẫy tay mời khách vào nhà.



Trang trí trong nhà có cảm giác được thiết kế nhiều hơn bề mặt bên ngoài. Xét về tổng thể, là sự trang trí theo phóng cách gọn gàng, rất có sức sống.



Người phụ nữ mời người của Thanh Diệp ngồi, rót hai cốc trà, còn mình thì kéo một chiếc ghế dựa, ngồi đối diện ghế sofa.
“Vậy có phải gần đây bà đã biết được sự thật không?” Ngô Linh hỏi.



Trên môi người phụ nữ vẫn treo nụ cười: “Chà, quả nhiên. Cô đúng như anh ấy đã nói. Nếu chúng tôi có thể có được một đứa con gái giống như cô thì tốt biết mấy.”



Ngô Linh không tiếp lời.



Người phụ nữ đứng dậy: “Đi theo tôi.”



Bà ta đi về phía cầu thang.



Ống kính theo bà ta lên lầu.



Tiếng bước chân của ba người họ từ trong video vang ra.



Đến tầng hai, đi vào nơi sâu nhất của dãy hành lang, mở cửa căn phòng trong cùng.



Trong ánh nắng rực rỡ, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế đong đưa.



Khuôn mặt ông ta chẳng chút biểu cảm, thần thái đờ đẫn, ánh mắt vô hồn. Ánh nắng tựa như đã xuyên qua thân thể ông ta, khiến ông ta tựa như một khối trong suốt.



“A Minh, cô Ngô đến thăm anh này.” Người phụ nữ nói.