Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1626 : Khưu minh (2)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Người đàn ông trên màn hình chẳng có chút phản ứng nào, mắt hướng về cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.
Người phụ nữ bước đến, khom lưng ôm lấy vai ông ta, kề vai nói khẽ với ông ta gì1đó.
Nhưng ông ta vẫn chẳng phản ứng.
Bà ta xoay chiếc ghế nửa vòng, bản thân đứng bên cạnh ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi như tượng, âu yếm vuốt tóc ông ta.
“Xin lỗi, bây giờ anh ấy đã trở8thành như vậy… thứ ba tuần trước, nửa đêm tôi giật mình thức giấc, thấy anh ấy đứng bên cạnh giường. Tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Anh ấy chẳng có bất kì phản ứng nào. Tôi nắm tay anh ấy2nói chuyện rất lâu, ôm anh ấy ngủ một đêm. Sáng thức dậy, vẫn có thể nhìn thấy anh ấy… tôi không biết anh ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng anh ấy về được thì tốt quá rồi.” Người phụ nữ4mỉm cười, nhìn về phía trước: “Tôi đoán có thể đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Gần đây xem thời sự, cũng thường thấy những tin tức… anh ấy như vậy… chắc không sao nhỉ? Có phải cũng giống như anh ấy đã nói với tôi trước đây, chỉ cần bỏ chút thời gian, linh hồn sẽ hồi phục?”
Ngô Linh bước mấy bước đến trước mặt người đàn ông.
Người phụ nữ nhìn Ngô Linh bằng ánh mắt hy vọng.
“Khưu Minh.” Ngô Linh gọi một tiếng.
Người đàn ông giống như một pho tượng.
Ngô Linh khuỵu xuống, nắm lấy tay ông ta.
Lát sau, Ngô Linh đã đứng dậy, nhìn sang người phụ nữ: “Trạng thái của ông ấy khá giống với người mới chết. Trước đó chúng tôi cũng từng gặp những linh hồn từ Địa Phủ quay lại nhân gian, nhưng không phải như vậy.”
Trên mặt người phụ nữ hiện lên nét âu lo, gượng cười nói: “Tôi hoàn toàn không biết gì về phương diện này. Mấy hôm nay tôi xem anh ấy như người thực vật, nắm tay anh ấy, thường trò chuyện với anh ấy, hồi tưởng lại những chuyện xưa. Ngoài ra, tôi cũng không biết tôi có thể làm gì… Tôi muốn tìm mọi người, tìm đồng nghiệp của anh ấy nhưng…” Người phụ nữ phân vân vài giây: “Tôi sợ mọi người sẽ xua đuổi anh ấy, sẽ đưa anh ấy đến Địa Phủ…”
“Không còn Địa Phủ nữa rồi.” Ngô Linh nói.
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Ngô Linh.
“Đã không còn Địa Phủ nữa. Linh hồn người chết sẽ đi đâu, làm gì, hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ. Tạm thời họ đều đã đến nhân gian.” Ngô Linh giải thích rõ.
Người phụ nữ tỏ vẻ nửa mừng nửa lo: “Vậy à…”
“Chuyện liên quan đến ngôi trường ấy, bà còn biết gì nữa không? Trước lúc ông ấy gặp chuyện, có nói gì với bà không?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ ấn tay lên vai người đàn ông, cúi mặt: “Tôi chỉ biết anh ấy luôn muốn cứu cô gái đó. Vốn dĩ đã có hy vọng. Cô ta cũng đã chịu nói chuyện với anh ấy. Chuyện này, khi nãy tôi đã nói rồi. Họ trò chuyện rất nhiều, trên căn bản chỉ là chuyện phiếm. Cô ta luôn luôn quan sát những người học sinh, những người đồng trang lứa ở trong trường. Cô ta vừa ghét, cũng vừa có chút ngưỡng mộ. Có một số môn học, cô ta thấy rất hay ho. Còn có những đề tài mà học sinh bàn tán với nhau, sự thay đổi trong cách ăn mặc… Con người của A Minh ấy à, không biết thời trang là gì. Nhưng anh ấy đã mang đến một số thứ cho cô ta. Là nhờ tôi mua giùm, một cái kẹp tóc, một cái khăng quàng cổ, còn có dây đeo tay đang thịnh hành của nữ sinh cấp ba, hình như là hàng mô phỏng của một ngôi sao nào đó… Là mấy món kiểu như vậy.”
“Thế chuyện thay đổi mà khi nãy bà nhắc đến là sao?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ thoáng ngẫm nghĩ: “Nếu bảo thay đổi, lần đó anh ấy đem đồ ăn vặt đi thăm cô ta. Mấy thứ như bánh bao nổi tiếng trên mạng này nọ… Anh ấy còn đặc biệt lên mạng tra cứu nữa. Có cả đồ uống. Những thứ này cô ta đều có thể nhận được. Ừ. Chính là lần đó. Sau khi về anh ấy nói với tôi, cô ta thay đổi rồi. Chẳng nhận đồ. Bất kể anh ấy nói gì, cô ta cũng không phản ứng, giống như đã bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại cái vỏ rỗng. Hơi… giống anh ấy bây giờ.” Người phụ nữ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế đong đưa.
Gã chết rồi! Gã đã chết rồi mà!
Đến chết gã cũng không buông tha tôi!
Tôi thấy mình sắp điên rồi!
Kít…
Tiếng phanh xe và ánh đèn sáng chói lóa làm tôi nheo mắt lại, đâm người vào đầu một chiếc xe, cả người té nhào xuống đường.
Tôi chẳng màng đau đớn, hốt hoảng quay đầu lại.
Gã đàn ông ấy sắp tóm được tôi!
Gã đuổi kịp rồi!
Gã đuổi kịp rồi!!!
Đùng!
Tôi nhìn thấy gã văng đi, rớt đùng xuống đường.
“Cô không sao chứ?”
Sau lưng vang lại giọng nói rất ấm áp.
Tôi quay qua.
A! Khưu Minh…
Ánh đèn xe chiếu lên người ông ta, ông ta giống như đang phát sáng.
Nhưng trong vùng tối sau lưng ông ta…
Khuôn mặt của cô gái…
Tôi bàng hoàng tỉnh giấc!