Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1628 : Khưu minh (4)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Thời gian tựa như đã ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.



Trong ánh nắng chiều đang chầm chậm thay đổi, hai hồn ma và một cái xác đều giữ yên tư thế, chẳng chút nhúc nhích.



Từng giây từng phút trôi qua.



Đến khi màn đêm buông xuống, xác chết trên sàn nhà đã xuất hiện một cái bóng mờ ảo.



Linh hồn người phụ nữ bay ra khỏi thân thể.



Tròng mắt của Khưu Minh di chuyển theo, nhìn bà ta chăm chú.



Gã đàn ông cũng theo đó mà có phản1ứng, nhìn chằm chằm bà ta, cầm con dao thái rau nhắm thẳng về phía bà ta.



Người phụ nữ dần phục hồi ý thức, khuôn mặt đờ đẫn đã cố biến đổi.



Bà ta đã nhìn thấy gã đàn ông và con dao vấy máu, sau một thoáng hoang mang, liền lộ vẻ căng thẳng.



Gã đàn ông vung con dao lên, chém mạnh xuống.



Người phụ nữ hét lên một tiếng, đứng ngớ ra ngay tại chỗ.



Con dao không làm người phụ nữ bị thương, mà xuyên qua người8bà ta.



Bà ta vẫn còn la hét.



Đối mặt với nhát chém thứ hai của gã đàn ông, trong đầu bà ta cuối cùng đã xuất hiện một chút tư duy bình thường.



Nhát dao này vẫn chỉ chém trúng không khí.



Khi nhát dao thứ ba chém xuống, người phụ nữ đưa tay lên, chụp lấy cánh tay gã đàn ông kia.



Con dao thái rau rớt xuống.



Vẻ mặt vô hồn của gã đàn ông đã có biến đổi. Gã hung hãn xô người phụ nữ ra, quay phắt đầu2lại, nhìn sang Khưu Minh.



Khưu Minh vẫn đang nhướn mắt, nhìn về vị trí của người phụ nữ.



Người phụ nữ vẫn chẳng hay biết gì. Tim bà ta lập tức lồng lên.



Gã đàn ông nhắm vào Khưu Minh chém tới, bà ta liền lao qua.
“Tôi quen với người của Thanh Diệp.” Tôi quyết định tiết lộ một vài thông tin cho Khưu Minh biết.



Câu nói này đã làm sáng tỏ rất nhiều vấn đề.



Khưu Minh chợt hiểu ra, mỉm cười: “Thì ra là vậy. Cho nên họ đã nhờ cậu đúng không? Cảm ơn. Nhưng không cần thiết đâu. Như vậy cũng rất tốt. Đúng không?” Khưu Minh nhìn người phụ nữ một cái.



Tôi hiểu ra ẩn ý của ông ta trong câu nói.



Người phụ nữ hơi mơ hồ.



“Cậu không nhất thiết phải hồi sinh cho cô ấy.” Khưu Minh nói.



Lòng tôi chợt thấy ớn lạnh.



Người vợ ngơ ngác một lát, thì “à” lên một tiếng, ôm lấy trán mình.



Khưu Minh vỗ vỗ lên lưng bà ta: “Không cần phải suy nghĩ. Thực ra biến hóa không nhiều. Chỉ là trước đây, hắn chưa xuất hiện mà thôi.”



Tôi lập tức hiểu ra, Khưu Minh có đủ hai đoạn kí ức! (Lúc trở về trong trạng thái thất thần và sau khi tỉnh lại.)



Người vợ hiển nhiên cũng có hai đoạn kí ức (trước và sau khi chết). Chỉ là sự hồi phục của Khưu Minh khiến bà ta quá vui mừng, đầu óc đình công một hồi lâu. Hơn nữa không nhìn thấy tôi, nên chẳng thể nhanh chóng hiểu được biểu hiện khác nhau của Khưu Minh trong “hiện thực” và “kí ức”.



Người phụ nữ thở phào một hơi, cuối cùng đã phì cười: “Đúng, không cần thiết. Anh có thể hồi phục lại là tốt rồi. Như vậy cũng tốt mà… Chúng ta có thể giống nhau rồi, có thể luôn luôn bên nhau.” Khóe mắt bà ta đã ươn ướt.



Khưu Minh mỉm cười, vỗ vỗ lưng bà ta, ánh mắt nhìn sang tôi.



“Tôi muốn biết chuyện ma nữ ở trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật. Có phải ông đã gặp một con ma khác? Con ma mặc cổ trang?” Tôi hỏi.



Dự định của vợ chồng Khưu Minh không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi. Họ muốn biến thành một đôi vợ chồng ma, hay chuẩn bị hồi sinh, đều không quan trọng lắm.



Tôi nhìn chăm chú Khưu Minh, lòng khá hồi hộp.



Khưu Minh đã chìm vào suy tư, lại giống như đang hồi tưởng lại.



Ông ta chầm chậm lên tiếng: “Chắc Ngô Linh đã nói với cậu rồi. Họ nhận vụ ủy thác ấy, sau khi không thể xử lý kết cục thì đã giao lại cho tôi. Chuyện tôi làm được, cũng chỉ là phong ấn cô gái đó. Tôi đã duy trì được phong ấn rất nhiều năm. Tâm trạng của cô gái cũng đã có thay đổi, đã nhận của tôi một vài… lời dạy. Từ nhỏ cô ta chẳng được ai dạy dỗ kèm cặp, chẳng có khái niệm về thiện ác, chỉ dựa vào bản năng mà sinh tồn, từng ngày trôi qua, làm chuyện mình được yêu cầu, làm điều mình muốn làm… Tôi không thể thay đổi được cách nghĩ của cô ta, khiến cô ta trở thành người tốt, nhưng ít nhất, cô ta đã chịu đến Địa Phủ để đầu thai.”



Khưu Minh lắc lắc đầu: “Nhưng trong thoáng chốc, cô ta đã thay đổi, không nói chuyện được. Giống như gã đàn ông kia.” Ông ta liếc nhìn lên lầu: “Có khi cô ta biểu hiện rất bình thường, giống như tính cách thực sự của cô ta, có khi lại đột nhiên im lặng.”



Khưu Minh nhìn sang tôi, đắn đo nói: “Giống như máy tính vậy, có một lập trình bị tê liệt, đột nhiên hiện lên hình ảnh sai lệch. Lúc đó tôi đã nghi ngờ, có người khác đang thử khống chế cô ta. Tôi gia cố phong ấn ấy, còn đặt một chút bố trí, nhưng chẳng phát hiện được gì. Tôi cũng từng nghi ngờ, sự khác thường của cô ta có thể là sự nổi loạn của thiếu nữ ở lứa tuổi thanh xuân, có thể là do trong trường có học sinh mới, khiến tình cảm trong cô ta nảy mầm. Những xúc cảm mãnh liệt này đều có thể ảnh hướng đến biểu hiện của một hồn ma. Tôi không thể thông qua pháp thuật để giải quyết nguyên nhân khiến cô ta trở nên khác thường. Tôi định đi sâu vào điều tra, nhưng cô ta lại không hợp tác, giáo viên và học sinh trong trường cũng không thể cung cấp manh mối cho tôi. Giữa thời kỳ ấy, trong trường không có chuyện ma phá. Giai đoạn ấy, tình hình của Thanh Diệp không ổn lắm, họ đã có thành viên gặp nạn. Năng lực của họ cũng không thích hợp để giải quyết chuyện này… chuyện cứ thế rơi vào bế tắc, sau đó… chính là lúc phong ấn sụp đổ…”