Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1629 : Khưu minh (5)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Khưu Minh vừa dứt lời, trước mắt tôi chỉ còn lại đôi mắt của ông ta.
Mắt ông ta đang phóng to trước mặt tôi.
Rõ ràng ông ta đã là người có tuổi, nhưng đôi mắt lại trong veo, trắng đen rõ ràng.
Đồng tử mắt ông ta có màu nâu, trong ấy đang phản chiếu mặt của tôi.
Tôi chớp mắt một cái, bóng của tôi hình như đã bắt đầu biến đổi, màu của1đồng tử cũng đã đổi.
Tôi nhìn thấy một không gian màu tím, tím rất nhạt, rất gần với màu trắng.
Mùi chất khử mùi và chất diệt khuẩn trong nhà vệ sinh trộn vào nhau, hơi cay mũi.
Tôi nhìn quanh một vòng, trông thấy một luồng vết nứt mai rùa trong buồng vệ sinh.
Những vết nứt này nhạt hơn màu sơn tường, rất dễ bị người ta bỏ qua.
Vết nứt kéo dài, từ buồng8vệ sinh này đến buồng vệ sinh khác, cuối cùng dẫn đến góc tường nằm trong cùng nhà vệ sinh.
Nó giống như những vết nứt do có người cố tình tạo ra, để xé rách bức tường.
Nền gạch vừa được quét dọn, trong nhà vệ sinh chẳng còn dấu vết gì khác.
Ngay lúc này, tôi đã cảm nhận thấy âm khí.
Quay qua, tôi nhìn thấy bóng của một cô gái.
Bóng của cô ta2và màu tím của bức tường hòa làm một với nhau.
Tôi xông đến, ấn tay lên mặt tường.
Âm khí đã tan biến, trên mặt tường cũng có vết nứt.
Tôi quay người, vẫn quyết định rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi lên lầu từ lối cầu thang bên cạnh, đến đỉnh lầu.
Nhà vệ sinh ở đỉnh lầu, phòng nghỉ của giáo viên và phòng dạy học không có gì khác thường.
Tôi định xuống lầu, qua4khóe mắt chợt trông thấy một cái bóng ở cửa sổ trên hành lang.
Tôi nhào đến cửa sổ, nhìn xuống dưới, thấy trên lối đi trong vườn trường có một bóng người.
Cô gái đó mặc đồng phục học sinh, dừng bước, ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi lập tức lao đến cầu thang.
Xuống đến tầng ba, tôi nghe thấy có tiếng bước chân vang lại từ trong dãy hành lang.
Tôi lại ngừng bước, quay phắt đầu qua, nhìn thấy nữ sinh đó mở cửa một phòng học ở giữa chuỗi hành lang, đi vào.
Tiếng bước chân rất rõ ràng, có cả tiếng kéo bàn ghế.
Như trò ghép hình trên máy tính kém chất lượng, bóng của cô gái quá lạc điệu trong tấm ảnh tập thể ấy.
Tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lại.
Đi vào hành lang tầng một, tôi nghe thấy tiếng nhạc loáng thoáng.
Đi thêm vài bước, là đến cửa phòng dạy nhạc.
Cửa phòng đang đóng, nhưng vẫn có tiếng nhạc cách cửa và tường vang ra ngoài.
Tôi mở cửa, tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Nắp đàn dương cầm đang đóng, dàn phát thanh cũng đóng, một vài nhạc cụ nhỏ đều được đặt ngay ngắn trên tủ đàn.
Tranh sơn dầu thô vẽ các danh nhân âm nhạc được treo trên tường, vẻ mặt ai nấy cũng nghiêm túc, đang nhìn chăm chú phòng học.
Đi vào trong phòng, hình như tôi đã nhìn thấy những chân dung trên các bức tranh sơn dầu chuyển động đôi mắt.
Tình tiết thường thấy nhất trong phim kinh dị. Một số hồn ma khi hại con người, sẽ cố tình dùng cách này để dọa người ta. Dở tệ, lại chẳng có ý nghĩa thực tế.
Đây không phải là tác phong của cô gái đó. Đúng ra cô ta thích đích thân sắm vai nhân vật kinh dị mới phải.
Tang!
Trong dương cầm chợt phát ra một âm thanh lớn, hệt như có người đập tay lên phím đàn.
Leng keng…
Một chiếc chuông từ trên tủ rơi xuống đất, tạo ra một chuỗi âm thanh lanh lảnh.
Một giây sau, dàn phát thanh đã tự mở, tiếng nhạc phát ra, là một bản nhạc giao hưởng nổi tiếng thế giới.
Tiếng nhạc hùng hồn mạnh mẽ sau khi duy trì được mười giây thì đột ngột tắt lịm, biến thành tạp âm rè rè của dòng điện.
Trong chuỗi âm thanh rè rè ấy, chốc chốc lại vang ra tiếng thì thầm của cô gái.
Không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng có thể nắm bắt rõ nơi cô ta phát ra âm thanh.
Xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt…
Cạch.
Dàn phát thanh bị tắt.
Tôi bước tới, nhặt chiếc chuông lên, đặt lại trên bàn.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm ấy lại đến.
Vừa quay đầu lại, tôi liền thấy cô gái đang đứng ngay cửa.
Cô ta chạy vèo đi, tiếng bước chân “thịch thịch thịch” vang vọng trong hành lang.