Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1630 : Khưu minh (6)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Tôi không vội đuổi theo, nhưng chân cũng đã nhanh lên không ít.



Ra khỏi phòng dạy nhạc, lần theo tiếng bước chân đi tới, vào một dãy hành lang khác, là phòng dạy mỹ thuật.



Trên dãy hành lang này đang treo không ít tranh vẽ của học sinh, tất cả vẫn bình thường. Nhưng tranh được treo trong lớp học thì đều lấy cô gái ấy làm chủ đề.



Sơn dầu, màu nước, phác họa, hoạt hình… tất cả đều là bộ dạng của cô gái đó, còn đều là tư thế cô ta đứng quay lưng lại, nghiêng đầu.



Cô1gái trong tranh hình như sẽ xoay người bất cứ lúc nào để hoàn toàn đối mặt với tôi.



Cô ta giống như đang sống, có thể tự do hoạt động.



Cô ta là ma.



Tôi chẳng vì thế mà thấy sợ.



Tôi giống như một người bàng quan, lặng yên quan sát.



Trong phòng không có âm khí, cô gái chẳng có ở đây.



Tôi trở lại hành lang thì nhìn thấy những bức tranh trên hành lang đều biến thành hình dạng của cô gái.



Cũng là tư thế quay lưng lại và nghiêng đầu, có điều trong những bức tranh này, mắt cô8gái giống như đang nhìn tôi.



Tôi men theo hành lang đi tới, có cảm giác những bức tranh này đều trở thành người giám sát.



Dù những ánh mắt ấy khiến tôi khó chịu, nhưng tôi vẫn chẳng thấy sợ.



Lầu một chỉ có phòng dạy nhạc và phòng mỹ thuật.



Đến tầng hai là phòng thí nghiệm.



Phòng thí nghiệm vật lý, sinh học, hóa học đều được tách ra, chia thành những lớp học khác nhau.



Khung xương bằng nhựa và mô hình người bằng nhựa trong phòng thí nhiệm sinh học đều không chuyển động; đường chạy, xe nhỏ, quả cầu2nhỏ trong phòng thí nghiệm vật lý cũng không tự động di chuyển, đến phòng thí nghiệm hóa học, chẳng có mùi vị dược phẩm hóa học kì lạ, cũng không có phản ứng phát sáng, tạo nhiệt.



Tầng này mọi thứ đều bình thường.



Cô gái đó không có ở đây.



Tôi đứng ở bên cửa sổ hành lang trông ra xa, chẳng thấy bóng người.



Cô ta biến mất rồi.



Ngay khi tôi đang nghĩ như thế, loa trong hành lang chợt phát tiếng chuông lên lớp.



Tiếng nhạc rất êm dịu, được mười giây thì kết thúc.



Tôi ngẩng lên, nhìn về phía4cầu thang.



Đang kì nghỉ học, loa phát thanh sẽ không phát một cách vô cớ.



Tôi lên lầu, đi ngang qua văn phòng giáo viên vắng tanh.



Đến tầng 6, chính là phòng máy, loa phát thanh của trường cũng ở đây.



Ở đây còn yên tĩnh hơn.




Lần sau, không nên đưa cô ấy đến đây.



Vốn dĩ cô ấy không thích những chuyện này…



Dẫu là vợ chồng, cũng không cần thiết phải chịu liên lụy như thế.



Tình huống của chúng tôi không giống với cha mẹ tôi.



Không cần thiết phải…



“A Minh?”



Tôi ngẩng lên.



“Anh làm việc xong rồi? Thế mình về nhà nhé.” Cô ấy mỉm cười nói.



Tôi nhớ đến hình ảnh đã nhìn thấy trong phòng máy, gật đầu.



Tôi dẫn lối, bước vào nhà trước, để cô ấy đợi bên ngoài một lát.



Trong phòng chẳng có gì khác thường.



Kì lạ thật.



Cô ấy bước vào, đi thẳng vào bếp, cũng không hỏi tôi trong trường xảy ra chuyện gì.



Tôi nhìn cô ấy từ sau lưng.



Cô ấy đang ngâm nga, sắp xếp ngăn nắp rau vừa mua về, rồi lấy thịt từ tủ lạnh ra.



Cô ấy lấy ra một con dao thái rau, vừa cắt thịt, vừa gọi tôi.



“Anh không bận gì chứ. Rửa rau giúp em nhé.”



Tôi bước đến, xắn tay áo lên, rửa tay, bắt đầu rửa sạch cải thảo.



Cộc cộc…



Dao và thớt chạm nhau.



Cảnh tượng này khiến tôi thấy quen thuộc.



Lòng tôi dần dần lắng dịu.



Cộc cộc…



Tôi ngửi thấy mùi máu.



Thịt đông cũng có mùi này sao?



Tôi giật mình, quay đầu qua, nhìn thấy toàn máu là máu.



Cô ấy đang ở ngay bên cạnh tôi, từng dao từng dao cắt xuống tay mình. Cả bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đều đã bị xắt vụn.



Máu bắn lên mặt cô ấy, cô ấy còn quay qua mỉm cười với tôi.