Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1631 : Khưu minh (7)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Nụ cười kèm theo mùi máu tanh khiến tim tôi thắt lại.
Tôi có cảm giác như ngạt thở, ý thức như bay mất, chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim và hô hấp to lớn của mình.
Nỗi sợ mãnh liệt vô cùng, thậm chí khiến người ta chẳng còn thấy sợ nữa.
Người phụ nữ trước mặt chớp mắt đã thay đổi dung mạo, biến thành cô gái kia, nhấc dao nhắm về phía tôi.
Con dao chặt xuống, tôi cảm thấy cổ mình1nhói đau, máu phủ mờ tầm nhìn.
A…
Không phải cô ấy…
Đúng thế, lần này cô ấy đâu có theo tôi qua đây.
Tôi đã vội vàng đi ngay trong đêm, sáng sớm đã đến trường học, lập tức nhảy tường vào, mải điều tra đến…
Phập!
Lại một dao nữa chém xuống.
Tôi chẳng có lấy một chút phản ứng, máu không ngừng phun ra từ cổ tôi.
Đầu rơi xuống đất, tôi lại cảm thấy nhẹ cả lòng.
Có tiếc nuối, có hạnh phúc và nhẹ nhõm,8nhưng cảm giác sau mãnh liệt hơn.
Tôi nhìn thấy cô gái kia khụy xuống, lấy thứ gì đó từ tay tôi.
Cô ta còn cố tình đưa ra trước mặt tôi một lát.
Nhẫn…
Nhẫn cưới của tôi!
Tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ta đã thay đổi.
Tim không ngừng chảy máu tựa như đã khôi phục lại nhịp đập mạnh mẽ.
Cô ta đang biến thành tôi…
Cô ta định làm gì?
Sợ hãi lại dâng cao.
Tôi nhìn thấy cô ta dùng khuôn mặt của tôi để2mỉm cười.
Không đúng, không…
Xúc cảm mãnh liệt lập tức tuôn trào.
Tôi thấy chóng mặt.
Thân thể lập tức bay lên.
Sau khi nhìn Khưu Minh, ánh mắt tôi chuyển qua người đàn ông.
“Mày là ai?” Khưu Minh hỏi.
Người đàn ông nghiêng đầu qua, tựa như đang suy tư: “Tên của ta chắc các người chưa từng nghe qua đâu. Ta không nổi danh ở chỗ này. Vốn dĩ ta rất ghét chỗ này. Đây là một thế giới chán ngắt mà.”
Tôi giật mình.
Hắn quả nhiên là hồn ma đến từ thế giới tương lai.
“Nhưng, đã đến đây rồi thì thôi vậy. Có thằng khốn khác chiếm địa bàn ở đây rồi… ừm…” Hắn lại lầm bầm một mình một lát.
Nói đến đoạn cuối hắn đột nhiên biến mất.
Khưu Minh rõ ràng đã tỏ vẻ kinh ngạc.
Bóng người đàn ông xuất hiện sau lưng vợ của Khưu Minh.
Trên mặt bà ta vẫn còn vẻ hoang mang.
Tôi và Khưu Minh trợn mắt nhìn linh hồn của người phụ nữ ấy tan chảy như tuyết đầu xuân, tan biến từng chút một.
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Âm khí trên thân người đàn ông như ánh sáng mặt trời, không giống với bất kì loại âm khí nào tôi đã từng thấy, có cảm giác nó nóng đến quái lạ.
Khưu Minh gào lên một tiếng, đỏ mắt, ông ta đã mất hết bình tĩnh.
Nhưng cảm xúc mạnh mẽ do ông ta bộc phát ra chẳng phát huy bao nhiêu tác dụng.
Tôi lại lần nữa trợn mắt đứng nhìn một linh hồn tan chảy, thân thể không nhúc nhích được một chút nào.
Đôi mắt quái đản ấy của người đàn ông hướng sang phía tôi.
Mắt hắn đã không còn đen có đỏ nữa, mà chỉ thuần màu đỏ.
Màu đỏ ấy giống màu của mặt trời.
Soạt soạt…
Hắn đi về phía tôi, trường bào ma sát, phát ra âm thanh khe khẽ.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích.
Hắn đưa tay về phía tôi.
Tay hắn chưa chạm vào tôi.
Cảm giác nóng rực bị thay thế bởi một làn gió mát lạnh.
Tôi nhìn thấy lưng của một người.
Cao hơn tôi nửa cái đầu, bóng hình ngưng đọng, không giống với bất kì cảnh tượng nào tôi đã thấy trước giờ.