Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1639 : Mã số 031 – Người thứ ba (4)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Ngày 11 tháng 3 năm 2006, đến nhà người ủy thác. File video 03120060311.avi.



Màn hình video sáng lên, thứ xuất hiện đầu tiền trên màn hình là một cánh cửa.



Có một bàn tay ấn lên chuông cửa, ngoài màn hình vang lên tiếng của Ngô Linh.



“Ông Thái, chúng tôi đã đến cửa rồi.”



Một lúc lâu sau, sau cánh cửa mới vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất yếu ớt, chẳng còn sức lực, tựa như người bệnh nặng đang cố1lê bước đến cánh cửa.



Cửa được mở ra, trong nhà không mở đèn, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện trong khe cửa, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt lồi ra, tròng mắt đầy gân máu, có vẻ đang vô cùng hoảng sợ.



Người đàn ông run lẩy bẩy, tròng mắt đảo quanh, không có tiêu cự ổn định.



“Ông Thái.” Ngô Linh gọi lớn.



Tay Thái Khai bám vào khung cửa, ngón tay có dính máu.



Ngô Linh lại gọi lớn lần nữa, nhưng8giọng đã dịu lại.



Thái Khai cúi mặt, mở cửa nhà ra.



“Mở đèn được không?” Ngô Linh hỏi.



Thái Khai chẳng nói lời nào.



Ngô Linh đã đi vào.



Đèn đột nhiên bật sáng, có lẽ là Diệp Thanh hoặc Lưu Miểu đã mở đèn.
“Không biết, tôi không biết… Hình như cô ta kêu gì đó… Sau đấy đem vợ tôi… cô ta đột nhiên như lên cơn điên. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, thực sự không biết.” Thái Khai trở nên hoảng loạn, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hai tay bấu chặt đầu mình.



“Hôm đám giỗ đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thanh vang lên ngoài màn hình.



Thái Khai giật bắn người một cái, cả thân thể cứ như sắp rớt khỏi ghế sofa.



“Chúng… chúng tôi, đã gặp một người…. một gia đình, đã gặp một gia đình. Hôm đó ở nghĩa trang…” Thái Khai gần như vùi đầu giữa hai đầu gối: “Chúng tôi đã gặp một gia đình, cũng… cũng chết con. Vừa thiêu xong, sắp chôn. Chỗ của họ rất ồn. Tôi nghe thấy có người đang cãi vã, cũng chỉ… cũng chỉ liếc nhìn một chút… Sau, sau đó, cũng thấy tò mò… Cũng, cũng do bên đó cãi vã dữ quá. Hình như có họ hàng bỏ về, rất giận dữ, cũng không biết là chuyện gì. Lúc chúng tôi chuẩn bị về thì tình cờ đi cùng đường với họ, mới nghe họ nói…”



Thân thể Thái Khai lại run lên bần bật.



“Người họ hàng của họ ấy, là cái nhà có người chết ấy, đó là đứa con trai, cháu đích tôn ba đời hay gì đó, tóm lại là cháu nội cưng, là cục vàng của bà nội. Cậu ta bị tai nạn giao thông, sau khi chết, bà nội quậy từng bừng trong nhà. Gia đình họ, gia đình họ đã thuê người… thuê người, làm đám cưới ma (minh hôn)…”



Trong ống kính, vẻ mặt của Ngô Linh đã có chút biến đổi.



“Đám cưới ma?”



“Đúng. Tôi biết là không đúng, rất sai trái! Họ cũng rất tức giận. Còn bảo phải viết tên lên bia mộ, phải hợp táng (chôn chung), kiểu kiểu vậy… còn trả tiền nữa. Có môi giới gì gì đó. Trong những người ở lại, có người nhà của họ, có cả phía nhà gái. Cô gái, cô gái kết hôn, là người xứ khác, cũng còn trẻ, chết do tai nạn. Không biết tay môi giới ấy làm sao tìm được. Giấy báo tử này nọ có đủ hết. Cha mẹ cô gái cũng đến nghĩa trang. Tiền xe, tiền ăn ở, hình như đều do gia đình ấy chi trả. Còn bảo có gì đó… có cách gì đó, có thể làm được giấy kết hôn. Giấy kết hôn thật! Do Cục Hành chính Dân sự cấp, chỉnh sửa ngày tháng, giả vờ là họ đã kết hôn trước khi chết. Ông ta bảo tay môi giới đó mồm mép ghê lắm… Dù sao… dù sao cũng chỉ… Nghe họ giận dữ, nhưng cũng không phải là thật… Đại khái là nếu làm như thế, thì không đâu lại xuất hiện thêm một gia đình (nhà gái) đến chia tiền, chia nhà cửa trong nhà. Nếu có giấy kết hôn, thì cũng phát sinh rất nhiều chuyện… Tóm lại… lúc đó chúng tôi, chỉ xem như nghe kể chuyện, chỉ xem như nghe kể chuyện…”



Thái Khai khóc nấc mấy tiếng.



“Sau đó thì sao?” Ngô Linh hỏi.



“Vợ tôi, đã động lòng. Chỉ là một ý nghĩ. Nếu dưới ấy, con trai có đứa con dâu chăm sóc… Nhà người ta cũng có con gái chết, còn độc thân… Chúng tôi… chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào. Chuyện này… Không phải thuê người đến lừa chúng tôi, không phải kiếm bọn lừa đảo. Chỉ là…” Thái Khai giải thích một cách rối rắm lộn xộn: “Chúng tôi đã tìm đến rất nhiều nơi, hỏi thăm khắp nơi. Trong nhà, những người quen, đều không dám cho họ biết. Chuyện kiểu này…”



“Hai ông bà đã thuê môi giới?”



“Không phải, người mà chúng tôi thuê, không gọi là môi giới. Ông ta, ông ta là một đại tiên, là người ở vùng nông thôn bên Cơ Sơn, một ông già. Người trong thôn bảo ông ấy đã một trăm ba mươi hai tuổi rồi, cũng không biết có thật hay không. Nhưng nhìn thì… nhìn thì giống như người đã chết. Chúng tôi cũng đã tìm đến rất nhiều người, cuối cùng hỏi thăm mãi mới tìm được ông ta… Cũng không ngờ, ở ngay vùng ngoại ô của Dân Khánh, tìm được… Ông ta đã không còn làm nghề ấy nữa, nhưng, nhưng nghe nói tay nghề vẫn còn, cũng… cũng có khả năng thực sự, có thể nối thông âm dương, đại khái là vậy…”