Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1640 : Mã số 031 – Người thứ ba (5)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


“Ông bà đã thuê ông ta làm gì?” Ngô Linh hỏi.



Thái Khai vò rứt tóc mình: “Làm minh hôn, kiếm thứ để làm minh hôn! Chúng tôi cũng không rành… Vợ tôi nghĩ, kiếm được một người chăm sóc cho con trai… Nó chưa kết hôn, nói chung, nói chung cũng chưa được trọn vẹn lắm, chưa đúng lệ thường lắm. Làm minh hôn cũng tốt, tóm lại vẫn phải kết hôn. Mà cũng đâu có hại ai. Chuyện này lại không có hại ai cả! Chỉ muốn…. bên kia1cũng vậy, bên gái cũng vậy đó! Chúng tôi chắc chắn sẽ bàn bạc đâu đó với bên kia. Nếu bên đó cũng chỉ có một đứa con, cũng chết con ở tuổi còn trẻ, nếu… Hai nhà chúng tôi… cũng kể như là quen thêm một người bạn. Thực sự… quá đau buồn…”



Nước mắt của Thái Khai rơi xuống nền nhà: “Quá đau buồn… Trẻ như mấy người thì không hiểu được đâu. Chúng tôi nuôi nó lớn đến ngần ấy, nhìn nó từng ngày trưởng thành. Thình lình,8thình lình đã… một chút chuẩn bị cũng không có. Hôm nhận được điện thoại, lúc chạy đến bệnh viện, hai vợ chồng tôi đều chẳng biết đang làm cái gì. Mấy ngày hôm ấy cứ như lơ lửng trên mây, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì… Đùng một cái đã mất con trai, đùng một cái đã mất con… Nó mới đi làm chưa được lâu, vẫn như một đứa trẻ. Cùng bạn bè nó thức khuya coi đá bóng, bảo sẽ đưa chúng tôi đi2du lịch, sẽ cùng bạn bè đến sân vận động xem đá bóng, còn thích chơi mấy trò game của con nít. Nó mới hai lăm tuổi thôi! Mới… hai lăm… vẫn chưa yêu đương, vẫn chưa kết hôn, chưa có con… Hai vợ chồng tôi đều chưa nghỉ hưu… Giới thiệu bạn gái cho nó, nó lại không chịu. Trước đó chúng tôi đều nghĩ là do nó chưa trưởng thành. Giờ mới biết nó có thích một cô gái… Nó đã chết ba năm rồi, chúng tôi mới4biết nó thích bạn học của mình đã nhiều năm rồi… Chúng tôi cũng vì buồn… quá đau buồn… Trong nhà đột nhiên mất đi một người, nhìn thấy giày của nó, phòng của nó… hức… Lúc đó, chúng tôi đều nghĩ chết coi như đã hết… Mãi cho đến năm ngoái, chúng tôi còn nghĩ, thôi thì chết là hết… Chuyện đã vậy rồi… hai vợ chồng tôi ba năm trời chẳng nói chuyện tử tế với nhau bao nhiêu. Chỉ đến ngày giỗ, tiết thanh minh, chúng tôi mới nói chuyện với nhau… thực sự, quá đau đớn…”



Thái Khai khóc không thành tiếng.



Ngô Linh, Diệp Thanh và Lưu Miều đều im lặng.



Sau khi Thái Khai nguôi ngoai bớt, Ngô Linh mới hỏi: “Cụ thể là ông bà đã làm gì? Ông Thái, chuyện này có liên quan đến an nguy của ông trong hiện tại. Chúng tôi cần biết người đó đã làm thế nào để giúp con ông làm minh hôn.”



Thái Khai vuốt mặt: “Ông ta không đồng ý. Lần đầu chúng tôi tìm đến nơi, ông ta không nhận lời. Ông ta bảo mình không còn làm nghề ấy nữa. Tìm không được hàng… Lúc đó… lúc đó chúng tôi, cứ năn nỉ mãi… ông ta nói như thế, lúc đó tôi cũng không hiểu. Ông ta bảo không có hàng, tôi bèn bảo nếu có người hợp tuổi, thì liên lạc chúng tôi ngay. Lúc đó chúng tôi nghĩ, có thể ông ta làm bên tang lễ và chôn cất, biết được nhà nào có người nào chết. Nếu gặp được người thích hợp… Tôi cảm thấy hợp tuổi là được rồi. Vợ tôi thì khá kén chọn, còn phải thăm dò gia cảnh nhà người ta, thăm dò tính tình có tốt không. Bà ấy hơi… hơi bị thần kinh rồi. Nhưng chuyện kiểu này… có chút triển vọng cũng tốt, làm chút chuyện gì đó, bận rộn một tí cũng được.”




“Tro cốt để ở chỗ ông ta?”



“Ừ… Cái đó, xuất hiện trong nhà… Vợ chồng tôi đều sợ phát khiếp. Vợ tôi đã nhỡ miệng nói cho đồng nghiệp biết… Trước đó chúng tôi đã bị hành đến mức đầu óc chẳng còn tỉnh táo lắm. Lạy dập đầu, lễ Phật, còn ăn thứ gì đó, từng bước một… Sau khi kết thúc, chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, đều cảm thấy, cảm thấy giống như vừa chết đi một lần vậy. Mỗi lần nhớ đến cái bầu không khí ấy… thực sự chẳng muốn nhớ lại… Sau đó đã từng đến gặp! Chúng tôi từng đến gặp ông ta! Ông ta bảo, cô dâu mới đang làm theo nề nếp, khuyên chúng tôi đừng lo lắng. Chúng tôi, chúng tôi cứ ngỡ… Chỗ đồng nghiệp, họ hàng, chúng tôi đều nói dối cho qua. Họ đều tội nghiệp cho chúng tôi, nghĩ đầu óc chúng tôi bị hỏng mất rồi. Sau đó nữa, kết thúc rồi… Hết một năm, ông ta bảo hợp táng… sau khi hợp táng, à… chuyện này, chúng tôi cũng không muốn để người khác biết. Quá… Sẽ bị người ta bàn tán dị nghị… Chuyện mê tín như thế, trước đó chúng tôi không bao giờ làm. Ông ta bảo không sao. Mộ của con trai chúng tôi, mua đến ba huyệt, hai huyệt còn lại là của chúng tôi, chuẩn bị cho chúng tôi. Cho nên… ông ta bảo sẽ đến xử lý ổn thỏa. Chúng tôi cứ ngỡ đã kết thúc hoàn toàn rồi. Đã tính xin con nuôi, đã định sẽ làm lại từ đầu… Rõ ràng… rõ ràng cô gái ấy sau này cũng ít khi xuất hiện… nào ngờ lại ra nông nỗi này…”



“Sau đó ông không đến gặp ông ta sao?”



“…”



“Ông Thái?”



Thái Khai vừa ôm đầu vừa nói: “Tìm không ra, ông ta biến mất rồi. Người trong thôn nói, ông ta đã bỏ đi. Sau đó chúng tôi nói sẽ báo cảnh sát, họ mới nói thật. Lão đó là một tên lừa đảo! Một tên lừa đảo! Hoàn toàn không có xác chết gì hết, toàn là giả! Đó không phải xác chết! Người đàn ông đó là con ông ta, người phụ nữ đó là con dâu của ông ta! Họ không chỉ có nhà và lừa đảo ở Dân Khánh, mà cũng có nhà ở nơi khác! Năm nào cũng đi khắp nơi, ở đâu làm ăn được thì đến đó… Rõ ràng… tất cả đều là giả…”