Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1641 : Mã số 031 – Người thứ ba (6)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


“Ngoài những chuyện này ra, ông còn giấu chúng tôi điều gì không?”



Thái Khai ngẩng lên, lắc đầu lia lịa mấy cái: “Hết rồi, chỉ có chuyện này! Chỉ có chuyện này… Chúng tôi bị lừa! Hoàn toàn là bị lừa! Không thể nào… không thể nào là chuyện đó… tôi…”



“Đây là bùa1hộ thân của phòng nghiên cứu chúng tôi.” Ngô Linh đưa bùa hộ thân cho Thái Khai: “Ở một mức độ nhất định, nó sẽ bảo vệ được ông. Vợ ông đã bị hại, bây giờ ông cần báo cảnh sát.”



“Tôi… tôi phải làm sao… Tôi biết nói sao với cảnh sát đây?8Chuyện như vậy… chuyện như vậy…” Thái Khai nắm chặt bùa hộ thân trong tay.



“Đừng lo, chúng tôi sẽ ở lại đây.” Ngô Linh nói.



Cô ấy nhìn về phía ống kính một cái, ống kính hạ xuống. Hình ảnh trên màn hình biến thành bàn trà trong phòng khách. Cùng lúc đó, thanh2trình phát của video đã chạy đến điểm cuối cùng.



Ngày 12 tháng 3 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03120060311G.wav.



“… Cô ta quá mạnh, tôi gỡ không ra. Tôi đã đánh cô ta, nhưng vô ích…”



“Trong nhà không có âm thanh. Thứ đó… có phải là đối tượng minh4hôn không nhỉ?”



“Đợi họ về thì sẽ biết câu trả lời thôi.”



“Này, chúng ta đánh cược đi. Tôi cược đó là đối tượng minh hôn. Nếu tôi thắng, giúp tôi làm việc vặt một tháng.”



“Nếu anh thua thì sao?”



“Ặc…”



Ngày 12 tháng 3 năm 2006, đến điều tra ở thôn Tiểu Hà, Cơ Sơn. File ghi âm 03120030312.wav.



… Rè rè…
“Lần này, e là ông ta đã lỡ tay. Bà Thái là người đầu tiên, ông Thái có lẽ là người thứ hai. Nhưng đối với ác ma, hai mạng người là không bao giờ đủ. Ông cũng làm trong ngành nghề có liên quan. Chắc ông không tin trên đời này có ma, cho rằng người chết thì xem như hết, đốt giấy, cúng bái đều là sự gửi gắm nỗi niềm của người sống. Có điều…”



“…”



“… Có một số chuyện sẽ không vì quan điểm của ông mà thay đổi. Sự thật vẫn là sự thật. Thứ đang tồn tại, mãi mãi sẽ tồn tại ở đó. Đến khi ông tận mắt nhìn thấy, e là tất cả đã muộn màng rồi.”



“Ực… chuyện này… chuyện này đều là…”



“Đương nhiên, đồ không phải do chúng tôi làm giả. Nếu ông không tin, qua một thời gian nữa cảnh sát sẽ đến đây lấy bằng chứng. Cái chết của bà Thái có phải như thế không… ông có thể hỏi thăm cảnh sát đến đây. Có lẽ họ sẽ giữ bí mật, nhưng chắc vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối đấy. Án hình sự bình thường và án hình sự không bình thường, thái độ của cảnh sát cũng sẽ không giống nhau.”



“… Thế… thế các cậu…”



“Trước đây chúng tôi được ông Thái thuê. Chắc ông Thái đã đến đây mấy lần rồi đúng không?”



“…”



“Vấn đề của ông ta vẫn chưa được giải quyết, rất hiển nhiên, trước đó ông không lo ngại về ông ta, người trong thôn cũng thế.”



“… Tôi, tôi biết rồi…”



“Giới thiệu cho chúng tôi biết một chút về cái vị Tôn thần tiên đó được không?”



“Ông ta tên là Tôn Đức Sinh, không lớn tuổi đến thế đâu, chắc chỉ khoảng sáu mươi, sáu hai thôi. Nhìn vào rất già, là do trước đây ông ta làm nhiều việc nặng nhọc. Khi còn trẻ từng làm các việc nặng, từng làm nông dân, đủ thứ việc đều đã từng làm. Ông ta là người trong thôn chúng tôi, nhưng có mấy năm… lúc hơn hai mươi tuổi, đã đi xứ khác làm thuê. Sau khi trở về thì cứ như biến thành một con người khác. Hơn bốn tuổi thì trở về, đó cũng là chuyện hai mươi năm về trước.”



“Vâng.”



“Nhà ông ta có ông ta, hai người em trai và một đứa em gái. Tiền ông ta đi làm thuê là để nuôi em trai đi học, sau đó lại dành dụm của hồi môn cho em gái. Nói thật lòng, bụng dạ ông ta không xấu. Trước đây là một đứa con ngoan, hiếu thảo. Cha mẹ ông ta mất, ông ta đã lo liệu đám tang. Chính lúc đó… lúc đó đã có thay đổi cũng nên… Mấy đứa em trai, em gái của ông ta… Em trai học hành thành đạt, hai đứa em trai đều đã thành đạt, một đứa ở thủ đô, một đứa hình như là ở trên thành phố Dân Khánh… Tóm lại, đều không còn liên lạc. Lúc đưa tang cha mẹ họ, cũng chẳng đứa nào về. Đứa em gái thì khá là tội nghiệp, theo chồng về xứ khác, lần liên lạc sau cùng, nói bị sẩy thai, sức khỏe kém, xin tiền ông ta, xin tiền hai đứa em trai. Rồi sau đó nữa… cũng chẳng có tin tức gì. Lúc đưa tang, nhà họ chỉ có mỗi mình ông ta. Lúc đó ông ta đã về thôn rồi. Khi đi làm ở xứ khác đã lấy vợ, có một đứa con trai. Người già sọm đi. Em trai em gái đều cứ thế mà đi hết, cha mẹ cũng chẳng còn… Vợ ông ta đã bỏ đi trước khi đưa quan, còn chửi ông ta một trận, bảo ông ta lừa đảo, ông ta bảo có em trai đã thành đạt, bà ta cũng bỏ mặc ông ta… lúc đó con ông ta mới hai, ba tuổi thôi. Chính là thế…”