Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1642 : Mã số 031 – Người thứ ba (7)
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Bị sốc thôi. Chắc là vì những chuyện này mà bị sốc. Sau đó ông đã tìm cách… Ở thôn chúng tôi, trước đây đã làm giấy, nhang đèn này nọ, đều là của gia đình thôi. Ông ta cũng làm nghề này. Ông ta gửi con lại chỗ chúng tôi, đi xứ khác làm thuê tiếp. Sau khi trở về thì bắt1đầu giúp người ta làm minh hôn. Hình như đã nhận sư phụ ở bên ngoài. Ông ta làm minh hôn cho người ta, nhang đèn tiền giấy được dùng đến, đều là hàng do chỗ chúng tôi làm ra. Có lúc không làm việc, ông ta cũng giới thiệu mối làm ăn cho chúng tôi. Cứ như thế, rồi dần dần… Tôi cũng không biết bắt đầu từ8khi nào, mà thành như vậy. Con trai ông ta lớn lên, lấy được một cô vợ ở xứ khác, cũng giúp ông ta làm mấy chuyện này. Nghe đồn là càng lúc càng… càng lúc càng kiểu đó đó… hai vợ chồng trẻ đó có ăn học, có trình độ, nên đã sắm một cái máy điều hòa, còn có thứ gì đó nữa, rồi hóa trang, sắm2thứ này thứ kia… Cho chúng tôi chút tiền, bảo chúng tôi hễ gặp người ta, thì nói ông ta là lão thần tiên, đã một trăm ba mươi tuổi, trước đây từng làm minh hôn cho nhà giàu. Mọi người đều đã quen như thế. Mỗi lần ông ta có mối, thôn chúng tôi cũng được không ít tiền…”
“Trình tự cụ thể của minh hôn như thế nào?”
“Chỉ4là dọa người ta thôi. Nhà họ mở điều hòa thật lạnh, còn có những thứ khác nữa, không bật đèn. Vốn dĩ bộ dạng ông ta đã già khọm, bôi quệt hóa trang thêm nữa, nhìn vào cứ như người chết. Con dâu ông ta nằm vào trong quan tài, những người đó vừa nhìn thấy là sợ phát khiếp, cũng chẳng dám xem kĩ. Ai cũng sợ hết. Nhìn sơ qua, thấy xinh đẹp là được rồi. Cô con dâu ấy từng phẫu thuật, trên người có vết sẹo. Nếu người ta không tin thì cho họ xem thử, bảo chết khi đang phẫu thuật, thường người ta sẽ không hỏi gì thêm. Sau đó liền đưa tang này nọ… còn đến nhà hỏa táng nữa… Những nơi này ông ta đều đã chạy quan hệ cả rồi, qua mặt người ta dễ lắm. Nếu nhiều, một lần cũng phải năm sáu trăm nghìn tệ. Ít thì cũng đến vài ba trăm. Dạng người ấy… thường đều là có con ngọc cháu ngà chết, muốn tìm một người cho con cháu ở dưới ấy. Tán gia bại sản cũng sẵn lòng. Họ đều không còn bình thường nữa.”
“Ông còn biết những chuyện khác không?”
“Hết rồi, chỉ thế thôi. Đều là giả! Đều là lừa đảo! Vụ ông họ Thái đó cũng vậy! Đều là giả hết! Chuyện này… chuyện này…”
“Trên thực tế, trong quá trình làm minh hôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông cũng không biết, đúng không? Cái người họ Tôn ấy đi nơi khác làm thuê, mấy năm học nghề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ông cũng không biết?”
“…”
“Ông đã từng gặp qua cô gái trong tấm ảnh này chưa?”
Sột soạt, sột soạt…
…
“Cô này, không quen, chưa từng gặp.”
“Được rồi. Ông có phương thức liên lạc của ông ta không? Hoặc của con trai, con dâu ông ta?”
“Đúng, đã biết được đại khái.”
“Ừ… Các cậu hẳn là người có năng lực thực sự nhỉ. Tôi thì không, tôi chỉ là một tên lừa đảo. Đúng lúc… thực ra cũng không hẳn là khéo như thế, tôi gặp được sư phụ của tôi. Đó đã là chuyện của hơn hai mươi năm về trước… Hơn hai mươi năm trước, cha mẹ tôi qua đời. Họ bị chết ngộp. Tối quên tắt lò, bị chết ngộp. Lúc đó trưởng thôn đã gọi điện cho tôi, gọi tôi về. Em trai tôi, hai đứa em trai tôi thì chẳng còn liên lạc gì nhiều. Tụi nó… còn có em gái tôi nữa, thôi đành vậy… Nhưng cha mẹ chết, thì vẫn phải về. Tụi nó không nhận người anh này cũng được, nhưng sao cha mẹ ruột mà cũng không nhận được? Còn vợ tôi nữa… Vợ tôi, trước đó vẫn còn tốt, em trai tôi đi học, đều do bà ấy chu cấp. Sau này về chăm sóc cha mẹ tôi, bà ấy cũng chịu. Nhưng sau khi sinh ra Tiểu Giai… vất vả quá… không có tiền, chẳng có của để dành. Trước đó vẫn còn có chút hy vọng. Hai đứa em trai tôi đều thành đạt, em gái lấy được một ông chủ, sau này thế nào rồi cũng sẽ sướng hơn. Tôi không liên lạc được chúng nó, vẫn không gặp được chúng nó. Nên bà ấy đã khá là… đủ thứ chuyện… Người bên nhà bà ấy qua, lại nói ra nói vào, trong thôn cũng có người buông lời ong tiếng ve. Chúng tôi đã cãi nhau… Bà ấy không chạy được…”
“Ông đã giết bà ta?”
“… Ừ… Nhưng mà tôi không có ý giết bà ấy đâu! Tôi không có… Chỉ động tay động chân, thoáng một cái… bà ấy té xuống sông. Tôi giận dữ bỏ đi. Lúc quay lại… quay lại tìm thì thấy xác bà ấy đang nổi trên mặt sông… Tôi không biết, tôi không biết bà ấy không biết bơi… chúng tôi từ nhỏ đã chơi đùa ở con sông nhỏ bên phía này. Lúc đó cũng do giận quá…”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi định đem chôn. Lúc khuya liền gặp sư phụ của tôi…”
“…”
“Phù… Ông ta làm nghề này. Coi phong thủy, tìm huyệt mộ cho người ta và có cả minh hôn nữa. Ông ta đã bói cho vợ tôi… Nói bát tự của vợ tôi đúng lúc lại thích hợp. Nói đó là số mệnh. Bà ấy chết trong hôm nay, chính là vì cuộc hôn nhân này. Vốn dĩ bà ấy không nên lấy tôi, không hợp mạng. Nên ông ta mang bà ấy đi. Tôi cũng đi theo. Ông ta cũng không ngại… Tôi đã nhìn thấy… nhìn thấy quá trình ấy, nhìn thấy nhà người ta trả ông ta rất nhiều tiền… thực sự rất nhiều. Hơn hai mươi năm trước đấy… Tôi liền nói với ông ta là muốn học nghề này, xin làm học trò của ông ta.”
“Vâng.”
“Ông ấy bảo tôi không có năng khiếu, không có cái năng lực đó. Ông ta cũng chẳng phải là người tốt gì. Tôi đã đi làm không công cho ông ta, chịu khổ chịu cực, ông ta cũng mặc kệ tôi, cho tôi đi theo. Nhưng tôi không học được. Xem bói, xem phong thủy, đều không học được. Nhưng ông ta quen biết không ít người. Tôi đi theo ông ta nên cũng quen được không ít. Sau đó, tôi mới biết, ông ta hoàn toàn là một tên lừa đảo. Xem bói này nọ đều là giả. Những người ông ta quen, phần lớn là dân buôn người. Không phải bắt cóc thì cũng quật xác chết. Rất nhiều nơi ở nông thôn, có cả bệnh viện, nhà hỏa táng, đều có những cái xác không có ai đến nhận. Họ đã thuê người, nhờ quan hệ, lấy được những cái xác phụ nữ, cũng có đàn ông nữa. Sau khi lấy được thì dùng làm minh hôn cho người ta. Hôm tôi gặp được ông ta, cũng là lúc họ đến thôn chúng tôi thăm dò. Bên Dân Khánh này, rồi khu ngoại ô của chúng ta, cả một số thôn ở vùng ngoài ô thành phố khác, vẫn còn thổ táng (chôn dưới đất). Những người này cũng chịu bán con gái. Thế là họ đến nhận xác. Nhìn thấy tôi như thế, liền gạt tôi, gạt tôi làm không công cho ông ta… Tôi…”
“Ông đã giết ông ta?”
“Không có! Ông ta không phải do tôi giết! Tôi có giận, nhưng không giết! Tôi không giết… Ông ta… ông ta bị ma giết chết… bị ma…”