Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1645 : Oán phụ (2)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Sức mạnh của ma nữ đang thay đổi.



Đột nhiên tôi rùng mình một cái, nghĩ đến một khả năng.



Có thể cô ta muốn biến thành linh hồn. Không còn là ma, mà là linh hồn.



Tôi cắn chặt răng, cố hết sức sử dụng năng lực của mình.



Tôi có thể cảm nhận được hai nguồn sức mạnh đang xung đột nhau.



Thế1nhưng ma nữ vẫn chẳng hay biết gì.



Cô ta đã khôi phục lại từ trạng thái quái lạ, lập tức xuất hiện trong một linh đường (nơi tổ chức tang lễ).



Hai cỗ quan tài đang được đặt cạnh nhau, cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy quen thuộc đến lạ.



Ma nữ mỉm cười đầy vui vẻ.



Chớp mắt, lại là một8cuộc thảm sát.



“Á!” Tôi không chịu nổi hét lên một tiếng.



Cơn đau lan rộng trong đầu, linh hồn hình như dãn nở ra như sắp nổ tung.



Năng lực của tôi và sức mạnh đang được tăng cường của ma nữ hình như đang duy trì ở điểm cân bằng. Tôi không ngừng đảo ngược thời gian của ma nữ, nhưng2chỉ khiến cho thực lực của ma nữ duy trì ở mức độ trước đó.



Hết lần này đến lần khác…



Cảnh tượng khuôn viên nhà trường chớp mắt biến mất.



Nhà vệ sinh có tường màu tím biến thành một khối ánh sáng màu tím



Khuôn mặt của cô gái lúc rõ ràng, lúc mờ ảo.



Thứ duy nhất không thay đổi chính là4màu máu và tiếng gào thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.



Tiếng xe cộ và tiếng ồn ào của học sinh ở đằng xa chỉ càng khiến cho cảnh tượng này thêm phần tĩnh mịch.



Tôi nhìn thấy sân thể dục nhà trường trong nắng chiều.



Hai người, không, là hai con ma.



Một trong đó là Lý Mai, còn lại…



Tôi trợn trừng mắt.



Người đó là…



Lý Mai và cô ta chưa nhận ra sự có mặt của tôi và ma nữ, nhìn vẻ mặt của họ thì hình như đã đạt được một thỏa thuận gì đó.



Thời gian của cảnh mộng đã sắp trôi đến thời điểm trong hiện thực.



Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Thật là…



Tôi thở dài.



E là chúng còn phiền phức hơn cả oán phụ suýt biến thành linh hồn kia.



“Họ muốn làm gì? Thành lập quốc gia mới à?” Tôi vừa hỏi, mắt vừa nhìn lên đèn huỳnh quang.



“Không biết.” Ngô Linh rất nhanh đã cho tôi một câu trả lời: “Nhưng không phải là chuyện tốt lành gì đâu.”



Người của Thanh Diệp hiển nhiên không cho rằng người và ma có thể chung sống hòa bình.



Tôi nhớ lại cái thế giới tương lai ấy.



Đích xác là không thể chung sống hòa bình được.



Bên ngoài có tiếng gõ cửa.



Tôi ngắt máy, mở cửa, nhìn thấy em gái thò đầu vào.



“Làm gì thế?”



“Hì hì, anh à, uống trà sữa không? Em muốn uống trà sữa.” Em gái huơ huơ chiếc di động trên tay: “Mình cùng gọi ship nhé!”



“Ừ…”



“Anh muốn uống gì?” Em gái đưa điện thoại cho tôi.



Nó đã chọn xong món mà mình muốn uống.



Tôi không chú ý mà cứ lướt qua tên đồ uống này đến đồ uống khác.



“Anh bảo này, em đã có bạn trai chưa?” Tôi hỏi.



Nhỏ em “ơ” một tiếng.



“Nếu có bạn trai thì nhất định phải nói cho anh biết đấy. Anh giúp em kiểm định.”



Kiểm định nhân phẩm… và quái dị.



“Còn nữa, nếu gặp phải dạng con trai tồi phải lập tức đá ngay, biết chưa? Em đừng có mà dính vào dạng con trai tồi tệ. Có chuyện gì nhất định phải báo cho anh biết.” Tôi ấn tay lên đầu em gái.



“Anh nghĩ em bị bại não à. Này này, em mới gội đầu.” Em gái ngoe nguẩy hất tay tôi ra: “Anh hai à, không ngờ anh lại nghĩ em như thế đó!”



“Không phải thì tốt.” Tôi mỉm cười, chọn bừa một cốc trà sữa.



“Loại này không được, còn chưa đủ phí ship nữa. Anh chọn loại gì đắt một chút đi. Cái đắt nhất ấy…” Nó la lên.



“Em đặt mua thêm một ly cho đủ đi. Dẫu sao em cũng đã béo như vậy rồi, ăn nhiều một chút…”



“Anh mới béo đó!”