Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1646 : Mã số 044 – Giường thăm nuôi trong bệnh viện (1)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Trêu đùa em gái một chút, đợi trà sữa giao đến.



Trà sữa không có vấn đề gì, không có âm khí, cũng không có hơi thở kỳ lạ.



Cha mẹ đi tản bộ về còn mua cả thức ăn dành cho bữa tối.



Tôi bị em gái1rủ rê, xem một bộ phim kinh dị.



Bây giờ tôi đã hoàn toàn vô cảm với phim kinh dị. Những khung ảnh đẫm máu và cảnh tượng rùng rợn chẳng thể nào làm cho tôi sợ.



Em gái thì thấp tha thấp thỏm, cuối cùng còn8vô thức hút trà sữa đã hết từ lúc nào, khiến cái cốc rỗng phát ra âm thanh sồn sột sồn sột.



Trong cảnh phim cuối, nhân vật chính nằm thoải mái trên giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Sau lưng anh ta vang lên2tiếng thở, vừa quay đầu lại, góc máy đã thay đổi, em gái và nhân vật chính đồng loạt hét lên. Góc máy di chuyển ra ngoài căn nhà, cùng với hiệu ứng âm thanh, màn hình biến thành màu đen, chạy danh sách diễn4viên, nhạc cuối phim cũng vang lên.



“Cũng được.” Tôi rướn người một cái.



“Sợ chết được.” Em gái vứt cốc trà sữa: “Phòng tụi em vốn dĩ định cùng nhau xem, có một bạn sợ đến phát khóc, nên mới xem một nửa đã tắt.”



Thảo nào nó rủ tôi cùng xem cho hết phim.



“Hai cái đứa này, đừng có la ma gào quỷ nữa, ra ăn cơm nè.” Mẹ ở bên ngoài quát lên một câu.



Không khí bữa cơm tối nhẹ nhàng vui vẻ.



Ăn cơm xong, rửa chén, vệ sinh cá nhân, cả người sảng khoái, nhưng chưa đến giờ đi ngủ như thường ngày.



Có điều, do sử dụng năng lực nên đầu tôi rất nặng nề, vì thế đi ngủ sớm.




“À, ờ… ừm… Thì vào hôm nhập viện đầu tiên, mọi người ai cũng đều lạ lẫm. Phòng bệnh tám người, đó là loại phòng lớn nhất. Chúng tôi ở giữa phòng, giường số 37. Hôm đó giường 33 tiến hành phẫu thuật. Sáng chúng tôi vào, đến chiều họ mới từ phòng phẫu thuật ra. Đứa trẻ nhìn rất tội nghiệp, tiêm thuốc mê, người nhìn vào kiểu, kiểu vậy đó… Mấy phụ huynh chúng tôi trò chuyện với nhau, nói về chuyện nhập viện, rồi mấy đứa nhỏ, cả bệnh tình của con mình. Đều bị bệnh tim, cùng một khoa, bệnh của mọi người đều tương tự nhau… Nói đến đoạn sau, giường số 39… giường số 39 là người địa phương, nhập viện lần thứ hai, lần phẫu thuật đầu tiên, hình như là tháng trước thì phải. Vết mổ còn chưa lành hẳn đã nhập viện khám lại. Người mẹ đó hình như biết rất nhiều. Trước đó con trai cô ta đã nằm viện nửa tháng mới tiến hành phẫu thuật, y tá này nọ đều quen biết hết… Cô ta cứ… ánh mắt nhìn tôi cứ lạ lạ thế nào ấy. Những người khác cũng chẳng nói gì. Sau đó tôi… Cũng chẳng phải tôi, là, là tôi nói với vợ tôi. Vợ tôi rất hay ghen, con lại như thế, nên cô ấy nổi giận… Cô ấy cũng chỉ hỏi mấy câu. Người mẹ đó không nói gì, những người khác cũng chẳng nói gì… Chúng tôi suýt chút nữa đã cãi nhau, sau đó có y tá vào, mới dừng lại.”



“Vâng. Sau đó có hỏi rõ nguyên nhân không?”



“Hỏi rồi… Hỏi rồi… Sau đó vợ tôi chặn cô ta trong phòng lấy nước sôi, hỏi ra… Những cha mẹ của giường khác cũng biết chuyện… Giường của chúng tôi… giường của chúng tôi, bệnh nhân trước trước đó đã xuất viện, nhưng, nhưng người mẹ luôn chăm sóc nó, ngay đêm đứa con phẫu thuật đi ra, đã tắt thở…”



“Ý ông là bà ta bị đột tử? Nguyên nhân tử vong là gì, có biết không?”



“Thì đột tử mà, hoàn toàn không biết tại sao. Y tá vào kiểm tra phòng, phát hiện bà ta khác thường, gọi người đến cấp cứu. Nhưng thực ra đã tắt thở, chết rồi. Những người chăm bệnh giường khác ở trong phòng đều biết. Tối hôm đó ầm ĩ lắm, rất nhiều bác sĩ đến. Liên lạc những người khác của gia đình họ. Chồng bà ta chạy đến, khóc lóc, còn đứa con hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện là vậy đó…”



“Vâng, còn trường hợp khác không?”



“Người mẹ đó, chính là cái người có con nhập viện lần hai ấy, đã kể cho chúng tôi nghe đấy không phải là lần đầu tiên. Trước đó, là cha hay mẹ của một bệnh nhân trước đó nữa, cũng ở ngay cái đêm con mình vừa phẫu thuật ra chết, sáng hôm sau những phụ huynh khác phát hiện người đó đã chết… Không phải một hai lần! Giường đó, giường đó đã mấy lần rồi!”



“Còn có người nào khác chứng thực được chuyện này không?”



“Không biết, nhưng giường khác sau này mới vào, chỉ chứng kiến có một lần đó. Y tá hoàn toàn không nói đến những chuyện này, chắc là không được nói. Chúng tôi cũng chẳng biết tìm ai để chứng nhận. Chuyện như vậy… Y tá nói, người mẹ ấy là do quá mệt. Con nằm viện hơn một tuần, tất cả đều do một mình bà ấy chăm sóc, cha của thằng bé chẳng mấy khi đến. Mệt quá, nên mới đột ngột bị như vậy. Chẳng phải… chẳng phải chuyện đặc biệt gì. Tôi cũng không biết là thật hay giả. Người mẹ ấy, chính là cái người chăm bệnh giường 39 nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận, bảo chúng tôi hôm đó đừng ngủ, cứ thức trắng một đêm, có lẽ sẽ không sao.”



“Tối hôm đó, người chết có biểu hiện gì khác thường không?”



“Không! Những người nuôi bệnh giường khác đều bảo không có. Ăn cơm, chăm sóc con bình thường. Tình hình đứa con của bà ta khi phẫu thuật xong rất tốt. Y tá kiểm tra phòng lần đầu thì bà ta vẫn còn thức, có hỏi thăm y tá, lần kiểm tra sau… cũng tương tự… Tầm hai giờ thì phải. Trong hai giờ ấy chắc cũng không có chuyện gì thì người đó đùng một cái đã chết. Chuyện này… hai vợ chồng tôi đều không biết tại sao. Ánh mắt của… của những người khác trong phòng bệnh nhìn chúng tôi… Cả y tá, bác sĩ, cũng rất quái lạ. Có lẽ là do tác dụng tâm lý… Chỉ là tôi không yên tâm. Tôi cũng không biết nguyên nhân gì. Đọc được thông tin của các cậu nên tôi liền muốn thử xem sao… Tôi cũng không biết…”



“Xin ông đừng gấp. Như vậy đi, chúng tôi sẽ theo ông đến bệnh viện kiểm tra trước.”



“Ồ, được. Thế thì tốt quá.”