Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1654 : Suy đoán

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Tôi nhất thời chẳng tiếp nhận kịp, đưa mắt nhìn lại Ngô Linh một lát, mới tiêu hóa được thông tin này.



“Chết rồi?” Tôi lắp bắp hỏi: “Sao, sao chết?”



Chuyện này quá đột ngột.



Đi đảo Cụt Đầu một chuyến mà Bạch An đã chết?



“Vẫn chưa biết, bây giờ công ty anh ta làm đã đưa ra thông báo. Phán đoán ban đầu là tự sát.” Ngô Linh bỏ điện thoại xuống, lại nhìn tôi một cái.



Tự sát?



Sống lưng tôi chợt lạnh toát.



Điều lo lắng bấy lâu hình như đã thành hiện thực rồi.



Tác dụng phụ từ năng lực của Bạch An1rốt cuộc là gì? Bạch An có chịu nổi ác mộng mỗi đêm như thế hay không? Bạch An… Nếu anh ta chết rồi, sẽ biến thành hồn ma như thế nào?



“Cũng không chắc là mất trong hai ngày gần đây. Có thể đã xảy ra vấn đề sớm hơn. Chỉ có điều công ty của anh ta lúc này mới công bố thông tin ra ngoài. Cập nhật tranh và trang chủ mạng xã hội có thể là do người khác làm… Nội dung anh ta đăng gần đây nhất chỉ có tác phẩm mới, hoàn toàn có thể là8thao tác của trợ lý.” Ngô Linh nói: “Chúng tôi sẽ điều tra chuyện này. Nếu cậu mơ thấy Bạch An thì phải cẩn thận một chút. Rốt cuộc tình trạng của anh ta là gì, đến giờ chúng tôi vẫn chưa rõ.”



“Ừ…” Tôi gật đầu.



Ra khỏi bến cảng, chúng tôi lái xe quay lại nội thành. Nhóm Ngô Linh đưa tôi đến cổng khu dân cư, chào tạm biệt tôi.



Tôi nói với cha mẹ và đám Tí Còi là đi du lịch ngắn hạn, về đến nhà, bịa đại một cái cớ, rồi tôi liền chui vào phòng mình, nằm2trên giường thừ người ra.



Di chứng do say sóng đã qua rồi, bây giờ thời gian vẫn sớm, tôi nhắm mắt lại, không ngừng nghĩ đến chuyện của Bạch An.



Thời gian cứ thế trôi qua.



Đến khi tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhận ra mình đã ngủ hồi nào chẳng hay biết.



Tôi không đi vào cảnh mộng, chẳng mơ thấy Bạch An.



Ăn cơm tối cùng cha mẹ xong, tôi chán nản nằm trở lại giường.



Có thể là do đã dùng năng lực xóa sổ cái cửa ra vào dị không gian kia, nên hôm nay tôi sử dụng năng4lực không được thuận lợi lắm.




Hai anh em họ từ đảo Cụt Đầu trở về, lúc tạm biệt tôi ở bến cảng, tâm trạng rất sa sút, vẫn chưa vượt qua nỗi đau thương. Nhưng nhìn bộ dạng của họ, chắc là đã buông được nỗi lo nhất trong lòng. Tiếp đến chỉ còn chờ thời gian chữa lành nỗi đau.



Sếp Già rất mừng, dặn tôi nhớ chú ý đến trạng thái tâm lý của những người có quyền tài sản.



“… Đều là cư dân lâu năm, có tình cảm. Hơn nữa lại có rất nhiều người già, cậu phải chú ý hơn.”



“Tôi biết rồi.”



“Bên phía nhà di dời đến, chúng ta làm xong bên này thì cũng phải qua bên đó xem thử. Đến khi họ chuyển nhà qua… Người ở thôn Sáu Công Nông đều đã dọn đi cả rồi chứ?”



“Vâng, đã dọn đi hết rồi ạ.”



“Ừ. Thế thì họ sẽ không xuất phát từ thôn Sáu Công Nông, cậu càng phải chú ý hơn. Tốt nhất là liên lạc trước, để có được sự sắp xếp thống nhất. Khi chuyển nhà không được để xảy ra việc ngoài ý muốn. Tình hình đường sá, ban quản lý khu dân cư bên ấy, cũng phải thông báo trước đâu ra đó.” Sếp Già dặn dò.



Tôi ghi nhớ từng chuyện và cũng hứa sẽ hoàn thành.



Ra khỏi phòng làm việc, về đến văn phòng của chúng tôi, truyền đạt lại sự tình, Tí Còi trước tiên liền than vắn thở dài.



“Nhà được bố trí đều ở ngoại ô phía Nam đúng không? Xa quá…” Tí Còi đưa tay diễn tả: “Lái xe cũng mất một tiếng nhỉ?”



“Hơn nữa còn tắc đường.” Gã Béo nói: “Ở bên này đi qua, trên đường cao tốc tắc kinh khủng lắm.”



“Đúng là đòi mạng mà.” Tí Còi làm bộ đầy uể oải.



“Nếu họ muốn chuyển nhà, chắc phải sau Tết nhỉ? Cuối năm có lẽ không có thời gian.”



“Thế thì phải mùa xuân năm sau rồi.”



“Cứ gọi điện hỏi trước đi. Chúng ta nên cảm thấy may mắn, các kí kết hầu như đều đã hoàn thành. Bên của Tưởng Hựu, tỉ lệ kí kết chỉ mới 80%.”



80% đã là một con số rất khá, ít nhất cũng đã đạt chỉ tiêu.



Nhưng so ra, vẫn sẽ cảm thấy thôn Sáu Công Nông thật là kì khôi. Tỉ lệ kí kết đã là 100%. Người có quyền tài sản dọn nhà đi cứ như chạy nạn.



“Gọi điện, gọi điện…” Tí Còi duỗi người một cái, mở sổ lưu thông tin liên lạc của người có quyền tài sản, bắt đầu làm việc.