Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1655 : Mã số 059 – Bàn tay chết chóc (1)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Mã số sự kiện: 059



Tên sự kiện: Bàn tay chết chóc



Người ủy thác: Thẩm Vọng Thư



Giới tính: Nữ



Tuổi: 31



Nghề nghiệp: Dẫn chương trình



Gia đình: Cha mẹ



Địa chỉ liên hệ: Nhà số XXXX, tòa lầu chung cư Tân Thành, thành phố Dân Khánh



Số điện thoại liên hệ: 188XXXXXXXX



Diễn biến sự kiện:



Ngày 3 tháng 12 năm 2009, người ủy thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm: 05920091203.wav.



“… Cảm ơn.”



“Cô Thẩm1là người dẫn chương trình của đài truyền hình Dân Khánh ư?”
“…”



“Ông ta đã chết đúng không?”



“… Đúng…”



“Nguyên nhân?”



“Tai nạn ngoài ý muốn, là tai nạn. Dây điện trên cổng khu dân cư đột nhiên rớt xuống, trúng vào ông ta. Sau khi té xuống, ông ta lại bị vợ giẫm phải mạn sườn, rồi… Cực kỳ bất ngờ…. Tôi… tôi không biết phải tả thế nào… Trong video có tiếng hô hoán, còn có tiếng cười, tiếng chửi… ban đầu chẳng ai nhận ra ông ta đã chết. Mãi đến khi ông ta hộc máu; vợ con ông ta và cả những người đi đường xung quanh đã rất… rất sửng sốt… Gọi xe cấp cứu, lúc bác sĩ đến thì ông ta đã chết rồi. Chỉ vì thế… lúc thuyết trình, tôi đã dùng từ ‘có tính hí kịch’…”



“Cô cảm thấy cách dùng từ của mình có vấn đề?”



“Đúng… Tôi, tôi có thể cảm nhận được… Hai lần trước đó, kịch bản của tôi rất bình thường, chỉ thường dùng ‘một bi kịch đã phát sinh’, ‘Bây giờ, bi kịch đã xảy ra’, ‘Tai nạn đã xảy ra’… Nhưng lần đó… có lẽ người khác không nhận ra, nhưng… nhưng tôi nghe ra… Khi đang nói về sự kiện này, khi đang nói về sự kiện này, tôi rất vui…. Cũng không vui kiểu kia, mà là… là vui trên nỗi đau của người khác, kiểu… kiểu đó là quả báo… đối với cái chết của người đàn ông ấy, tôi vui vì kết cục ấy.”



“Trong kí ức của cô, khi bản thân dẫn chương trình, tâm trạng như thế nào?”



“Thấp thỏm và… hưng phấn… Tôi đã suy nghĩ, suy nghĩ rất kĩ. Muốn thử nghiệm và rất chắc chắn. Tôi rà soát lại bản tin mấy ngày hôm ấy. Người đàn ông đó… Khi đọc được tin ấy tôi đã rất tức giận và cũng chắc chắn, ông ta sẽ chết, có lẽ… Khi khoanh tròn, tay tôi đã run… run rẩy thực sự! Tôi chưa bao giờ làm chuyện như thế. Thật không thể tin nổi, nhưng đích xác là tôi… đích xác là tôi đã giết người…”



“Cô Thẩm, trước đó cô có từng trải qua chuyện gì đặc biệt không?”



“Gì cơ?”



“Cô cũng biết, chỗ chúng tôi là phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị. Trước đây, cô có trải nghiệm nào về phương diện quái dị không? Có từng nhìn thấy hiện tượng quái dị chưa? Nhìn thấy ma, cảm nhận được âm khí, hoặc đánh dấu lên người hay vật nào đó?”