Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1656 : Mã số 059 – Bàn tay chết chóc (2)
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
“Chưa. Trước đó thì… chưa. Có lẽ đã từng xảy ra, nhưng tôi không để ý… Khoanh tròn lên tư liệu hình ảnh của người ta, chắc trước đây chưa từng có. Lúc trước khi đưa tin cũng chưa dùng màn hình cảm ứng. Màn hình cảm ứng mới được bắt đầu vào giữa năm nay, thường chỉ đánh dấu phân đoạn trên báo giấy. Nếu là video thì trước đó đã được biên tập sẵn.”
“Chuyện gặp phải ma cũng chưa từng xảy ra ư?”
“Chưa. Từ nhỏ đến1lớn… đều chưa từng. Tôi chưa có trải kinh nghiệm ở phương diện này.”
“Vâng, được rồi. Thế này, thưa cô Thẩm, cô muốn chúng tôi làm gì? Chỉ xét từ lời kể của cô, có thể cô đang sở hữu một loại năng lực nào đó. Thực ra chúng tôi đã từng gặp phải những trường hợp tương tự. Thông thường, người có năng lực đặc biệt sẽ gánh lấy một số rủi ro. Giống như vừa rồi tôi đã hỏi, có thể cô sẽ gặp ma, gặp8phải chuyện quái dị.”
“Tôi… tôi không biết. Tôi chỉ thấy sợ. Chuyện như vậy… cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như vậy. Ý tôi là… có cảm giác như… như cả thế giới thay đổi, mọi thứ đều thay đổi. Tôi hơi… Sau khi người ấy chết, tôi rất sợ, nhưng… nhưng điều tôi sợ hơn là… tôi… tôi có cảm giác kích động.”
“Cô muốn giết ai đó?”
“Không phải! Không phải muốn giết ai đó! Không có mục tiêu cụ thể, chỉ2là… chỉ là thấy sợ… Tôi sợ mình sẽ lại có sự kích động ấy… Hôm đó… hôm muốn làm thử nghiệm, tôi cứ như bị ma quỷ mê hoặc vậy. Tôi cũng không phải cố tình tìm kiếm tin tức, chỉ là vào lúc chuẩn bị, sẽ phán đoán người đó có… có thích hợp hay không. Đại khái là vậy… Khi đọc những tin tức ấy, trong đầu tôi có tiếng nói, bảo với tôi chính là người này, chính là người này… Sự tình diễn4ra sau đó, tôi hoàn toàn chẳng suy xét kĩ càng gì hết… Từ lúc có ý định về phương diện này, cho đến khi tôi thực hiện… Bây giờ tôi mới cảm thấy sợ hãi. Tôi cảm thấy… tôi không hối hận! Tôi không cảm thấy hối hận, mà chỉ là…”
“Cô sợ mình không thể khống chế loại quyền lực này?”
“Đúng, quyền lực… cảm thấy có quyền lực, sở hữu quyền lực như vậy… tôi rất lo.”
“Cô Thẩm này, ở phương diện này chúng tôi không giúp được cô đâu.”
“…”
“Nếu năng lực của cô chỉ như cô miêu tả thì cách khống chế năng lực rất đơn giản, chính là cô đừng làm hành động dư thừa đối với những tư liệu hình ảnh ấy. Quyền chọn lựa này nằm trong tay của cô.”
“…”
“Cô có thể khống chế được sự kích động của mình hay không cũng là hoàn toàn dựa vào bản thân cô, ngoại lực không thể giúp được cô. Có lẽ cô cũng không muốn vì vậy mà phải trả giá cho đôi tay đúng không?”
“Phù… Không có cách nào sao?”
“Trước mắt thì không có.”
“Tôi, hiểu rồi… Cảm ơn mọi người đã chịu tin tôi.”
“Không có gì.”
“Ừ…”
Những tiếng bàn tán trở thành tạp âm ù ù, tràn ngập trong đầu Thẩm Vọng Thư.
Thoáng chốc, âm thanh lùi xa, ánh sáng mạnh của phòng bao nhà hàng cũng lùi xa.
Tôi nhìn thấy vùng gáy của Thẩm Vọng Thư.
Cô ta đang ngồi trên ghế sofa, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ tầm sáu, bảy mươi tuổi.
“Ồ, đây là ảnh mừng thọ tám mươi của bà ngoại Thư Thư. Thư Thư ở đây nè.” Người phụ nữ chỉ tay vào một góc của tấm ảnh, bật cười: “Thư Thư và em họ khóc quấy đòi ăn bánh kem. Lúc chiều đã cắt bánh kem, cho chúng một phần rồi, vẫn không đủ, sau đó lại ăn trộm. Chị dâu nhìn thấy chúng ăn sạch cái bánh, còn phát hãi, sợ chúng ăn nhiều vậy sẽ xảy ra chuyện. Hai đứa đều chẳng nuốt nổi cơm tối. Cha của Thư Thư và chú nó lôi hai đứa nhỏ ra đánh một trận. Bà ngoại ở bên cạnh đập bàn, mắng hai thằng này hôm nay muốn chọc cho bà tức chết hay sao. Còn ôm hai đứa nhỏ lại xuýt xoa một trận…” Người phụ nữ bật cười, làm những nếp nhăn bên khóe mắt lan rộng.
“Vâng…” Mắt Thẩm Vọng Thư đã ươn ướt.
Cô ta chính là Thư Thư, nhưng mẹ cô ta không nhớ được cô ta.
Người phụ nữ lại cầm album lật qua một trang khác: “À, đây là hình tiệc sinh nhật của tôi. Thư Thư đã tổ chức cho chúng tôi, mời hết người trong nhà. Hôm đó chúng tôi còn đến tiệm ảnh chụp hình cả gia đình đó.”
Trên hình là ảnh chụp chung của Thẩm Vọng Thư và một đôi vợ chồng trung niên. Ba người áp mặt vào nhau, cả ba người cười đầy rạng rỡ. Người phụ nữ trong ảnh khẽ liếc mắt qua, ánh mắt nhìn chăm chú Thẩm Vọng Thư kèm theo sự tự hào.
Tay Thẩm Vọng Thư đang nắm mép của album, ngón cái đặt sát mặt người phụ nữ.
Cô ta bất giác thò tay, khe khẽ vuốt lên khuôn mặt của bà ta.
Trên thực tế, tấm ảnh này được chụp vào tháng trước. Lúc đó, trí nhớ của người phụ nữ đã khi tốt khi không.
Thẩm Vọng Thư hít thở một hơi thật sâu: “Thế tấm này thì sao?” Ánh mắt của cô ta di chuyển đến nửa trang bên kia của album.
Đó cũng là một tấm ảnh chụp chung, nhìn bối cảnh thì chụp cùng một chỗ với tấm ảnh trước. Vẫn là hai vợ chồng trung niên, đứng bên cạnh là những người trạc tuổi với họ.
Nửa bên kia của album đột nhiên rũ xuống.
Bàn tay đang cầm album đã biến mất.
“Mẹ?” Thẩm Vọng Thư ngẩng dầu.
Bên cạnh cô ta chẳng có ai cả.