Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1657 : Tự xử phạt
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Tay Thẩm Vọng Thư đột nhiên giật bắn, mắt trợn to, đôi môi run lên bần bật, gọi lớn lần nữa: “Mẹ…”
Trong gian phòng chỉ còn mỗi mình Thẩm Vọng Thư.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ ấy biến mất.
Khi Thẩm Vọng Thư vuốt ve tấm ảnh, người phụ nữ liền biến mất.
Ánh mắt tôi rơi xuống1cuốn album.
Đột nhiên Thẩm Vọng Thư cúi mặt, nhìn tay mình đang đè lên cuốn album.
Cô ta hét lên, ném cuốn album đi.
Cuốn album rớt xuống đất, cô ta giống như bị kim chích, nhào qua nhặt cuốn album lên. Cô ta quỳ trên đất liên tục lật các trang album.
Ảnh tiệc sinh nhật đã ít đi.
Hình ảnh và8ghi chép mà Thẩm Vọng Thư chụp lại cho mẹ mỗi ngày cũng không còn.
Thẩm Vọng Thư gào lên trong vô thức, nước mắt trào ra.
“A Thư à, con làm sao vậy?”
Sau lưng chợt vang lên giọng nói của đàn ông.
Thẩm Vọng Thư quay đầu lại, nhìn thấy cha của mình.
Ông ta từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt2đầy kinh ngạc và lo lắng. Nhìn thấy cuốn album trong tay Thẩm Vọng Thư, ông ta thở dài: “A Thư à, mẹ con cũng đã sống đến ngần ấy tuổi, âu cũng đủ rồi. Con đừng có buồn nữa…”
Thẩm Vọng Thư trợn to mắt, nước mắt rơi lên cuốn album: “Không, không… không phải! Không phải đâu.”
Mẹ đã4bị mình giết chết!
Tay Thẩm Vọng thư chợt run bắn lên, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức.
Cô ta nhớ lại ngày họp mặt cả lớp, nhớ lại bữa tiệc chia tay khi tốt nghiệp. Họ đã cùng nhau chụp một tấm ảnh tập thể ở trước cửa nhà hàng. Sau khi cô ta lấy được ảnh, đã chà sát hình ảnh của Dư Tử Hào rất lâu.
Mãi cho đến khi Thẩm Vọng Thư cảm thấy chóng mặt.
Trước đó tôi đã có phỏng đoán, bây giờ phỏng đoán đã được chứng minh.
Thẩm Vọng Thư không phải đột ngột có được năng lực trong chương trình, mà đã có năng lực từ lâu, nhưng chẳng có nhiều cơ hội sử dụng, bản thân cô ta cũng chưa phát hiện ra.
Chỉ là, nếu như vậy, thì tác dụng phụ của năng lực là gì?
Khi tôi suy nghĩ thì Thẩm Vọng Thư đã cảm thấy tuyệt vọng.
Cha của cô ta bước tới, đỡ cô ta đứng dậy, vỗ về, khuyên nhủ, an cô ta một hồi lâu.
Thẩm Vọng Thư chợt giật bắn người lên, thình lình chạy thẳng vào phòng, tóm lấy chiếc di động đang nằm trên đầu giường.
“Đi chết đi…”
Tiếng máy in đang tiếp tục vang lên.
Thẩm Vọng Thư khẽ quay đầu, nhìn sang tờ giấy vừa được in ra.
Tiêu đề mẩu tin đã thay đổi, biến thành nghi phạm trong lúc lấy lời khai đột ngột phát bệnh, đưa đến bệnh viện nhưng vẫn chết.
Nội dung trang web trong laptop cũng đã thay đổi.
Thẩm Vọng Thư quay đầu lại, tiếp tục tìm kiếm tin tức.
Cô ta không dùng từ khóa để tìm kiếm. Chỉ lướt đọc từng mẩu tin một. Không có hình thì cô ta tìm hình, có hình, cô ta liền lập tức ấn tay vào.
Tội phạm giết người, thủ phạm gây tai nạn giao thông, bạo hành gia đình, bất hiếu, hiếp dâm, hành hung… đủ thứ tin tức xã hội, được cô ta lướt xem từng tin một. Bất kể về phương diện pháp luật, những người này bị xử phạt như thế nào, cô ta đều đưa tay đến.
Mẩu tin được in ra, xem như một ghi chép.
Nếu không tìm được hình đương sự, cô ta cũng sẽ ghi chép lại.
Tôi nhìn Thẩm Vọng Thư trong bóng tối mà phải rùng mình.
Người phụ nữ này đã mất kiểm soát, đang tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình.
Nên ngăn cản không?
Khi đọc những tin tức xã hội này, tôi cũng vô cùng tức giận, hận một nỗi không thể loại trừ những thứ cặn bã này ra khỏi xã hội. Pháp luật chưa làm được chuyện này và cũng không thể làm được. Thế nhưng, để cho một người đi làm chuyện này sẽ lại tạo ra tai họa ngầm rất lớn.
Thẩm Vọng Thư thậm chí chẳng phân định kĩ càng độ chân thực của những mẩu tin ấy. Cô ta chỉ cần nhìn thấy tin, là ấn tay lên màn hình ngay, chỉ vậy mà thôi.
Cạch cạch…
Tiếng máy in đã dừng lại.
Vẫn là gian phòng tối tăm, Thẩm Vọng Thư ngồi giữa đống giấy.
Cảnh tượng này tôi đã trông thấy khi cảnh mộng bắt đầu.
Nếu trong mẩu tin không có hình, Thẩm Vọng Thư sẽ thuê người đi chụp.
Cứ như thế cô ta lần lượt nhấn vào đầu những người ấy…
Tôi quay đầu lại, nhìn về phía cửa nhà.
Có tiếng động gì đó….
Kẽo kẹt…
Cửa phòng ngủ bị ai đó mở ra.