Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1658 : Giam cầm
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Thẩm Vọng Thư chậm chạp ngẩng đầu lên.
Vì bóng tối nên cô ta không thấy rõ diện mạo của người đi vào.
Tôi chắc chắn có đến mấy người đi vào và tuyệt đối không phải là cha của Thẩm Vọng Thư.
“Tách” một tiếng, đèn được mở lên.
Tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, những người kia cũng đã lộ rõ dưới ánh đèn.
Đếm sơ qua, tôi đã nhìn thấy đến chín người, có người đã đi vào phòng ngủ sát vách.
Thẩm Vọng1Thư trì độn, chẳng có chút phản ứng nào trước những thanh niên mặc quần áo sẫm màu, vẻ mặt đầy nghiêm túc kia.
Người dẫn đầu cúi mặt nhìn đống giấy trên sàn nhà một cái.
Gã ta có vẻ là thủ lĩnh. Trong tay đang bê một chiếc la bàn lớn. Đường kính chiếc la bàn phải rộng bằng đôi vai của đàn ông trưởng thành.
“Chính là cô ta.” Người đàn ông lên tiếng.
Sau lưng liền có người vượt qua gã ta, đi8về phía Thẩm Vọng Thư.
“Các người là ai? Các người làm gì vậy?” Thẩm Vọng Thư chợt tỉnh ra, định đứng dậy.
Sức khỏe cô ta khá yếu, lúc đứng lên không dùng hết lực nên lại ngồi phịch xuống sàn nhà.
Hai người đàn ông đỡ cô ta dậy, thò tay bịt miệng cô ta lại.
Thẩm Vọng Thư đang chóng mặt, giống như máu lên não không đủ. Sự vùng vẫy của cô ta vì vậy cũng trở nên bất lực.
Lòng vừa ngơ ngác2vừa sợ hãi, Thẩm Vọng Thư đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn ra bên ngoài cửa phòng.
Phòng sát vách vang lại một số tiếng động.
Người đàn ông cầm la bàn quay người đi ra.
Thẩm Vọng Thư cũng bị lôi ra.
Ngang qua phòng khách, Thẩm Vọng Thư cố quay đầu lại, trong cổ họng phát ra những tiếng kêu ú ớ.
Tôi không phải khó khăn như cô ta khi muốn nhìn, vừa quay đầu lại, liền trông thấy cảnh tượng trong gian phòng4ngủ sát vách.
Cha của Thẩm Vọng Thư đang nằm trên giường, chăn bị dở ra, người nằm vẹo qua một bên, hoàn toàn không được bình thường lắm.
Có một người đàn ông vác một cô gái, vứt cô ta ở dưới đất.
Mấy người khác đang tất bật trong nhà, hình như muốn châm lửa.
Thẩm Vọng Thư càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Nhưng vẫn vô ích.
Cô ta bị lôi đi.
Thẩm Vọng Thư ngồi dậy trên giường.
“Diệp Thanh!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm như sấm rền.
Tôi giật bắn người.
Một chiếc điện thoại di động trượt thẳng từ ngoài cửa vào trong.
Thẩm Vọng Thư vốn là người thông minh, lập tức nhảy xuống, nhặt điện thoại lên.
Tôi đã xông ra ngoài cửa, nhưng chẳng thấy bóng dáng Diệp Thanh đâu.
Lại nhìn thấy hai hồn ma kia đã biến thành hư ảnh, có vẻ sẽ biến mất bất kì lúc nào.
Gã đàn ông cầm la bàn đã gặp trước đó đang đứng giữa dãy hành lang. Những người bình thường đang đứng sau lưng gã, nhưng không chút rụt rè, trên nền nhà có một số mảnh vụn xác chết có hình dạng kì quái.
Gã đàn ông nghiến răng ken két, ánh mắt đã di chuyển về phía tôi.
Tôi sởn gai óc, lùi lại một bước.
Gã dời gót đuổi theo.
Tôi đi ngang qua người Thẩm Vọng Thư.
Thẩm Vọng Thư đang cầm điện thoại, điện thoại đã được mở khóa, đang quay video.
Tôi nhìn thấy một bàn tay khác của Thẩm Vọng Thứ chạm lên màn hình điện thoại.
Đúng lúc gã đàn ông ấy xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt của gã biến sắc, nét kinh hoàng và sợ hãi đều đã bị cố định lại.
Chớp mắt, tôi tựa như đã nhìn thấy một hình vẽ đen trắng, giống hệt di ảnh.
Mặt của Thẩm Vọng Thư cũng biến thành màu đen trắng kì dị.
Và hai người họ đã ngã xuống gần như cùng một lúc.
Tôi sửng sốt đứng nhìn cảnh tượng này.
“Sao Thẩm Vọng Thư…”
“Vừa đúng người thứ 100.” Giọng của Diệp Thanh vang lên ở phía trước tôi.
Những người bình thường hốt hoảng lao đến.
Tôi nhìn thấy có một tờ giấy bay vào.
Ảnh người bên trên là…
Trong thoáng chốc, tôi tỉnh lại trên ghế ngồi trong phòng ngủ.