Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1670 : Phương án chuẩn bị
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Căn phòng trở nên yên lặng.
Ngô Linh đột nhiên đưa tay đến, nhanh như chớp vỗ lên người La Mục.
La Mục đang ngơ ngác, ngẩng lên nhìn Ngô Linh, rồi nhìn trên vai mình.
Lá bùa không mấy chốc đã biến mất, tựa như hòa tan vào trong thân thể của La Mục.
La Mục1bắt đầu phát hoảng, ngập ngừng muốn nói, giống như một cô vợ trẻ bị ức hiếp, không dám nói tiếng nào, càng không dám phản kháng.
Ngô Linh nhấc tay lên, trong hay hiện ra một sợi dây, đầu dây bên kia đang quấn lên người La Mục.
“Cậu làm theo lời chúng tôi8nói, chúng tôi sẽ thả cậu.” Ngô Linh nói ngắn gọn súc tích.
La Mục vội nói: “Em đã không có cách nào nữa. Bốt điện thoại đó, hình như…”
“Bây giờ cậu làm được gì?” Ngô Linh hỏi.
La Mục ngẫm nghĩ hồi lâu, mặt đỏ gay: “Chắc… chắc có thể khống chế được một2chút…”
“Có thể khống chế bốt điện thoại gọi hồn ma đến không?” Ngô Linh hỏi.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Cô ấy muốn dùng bốt điện thoại gọi ai?
Không phải tôi chưa suy xét qua ý đồ của Ngô Linh khi bảo tôi đưa La Mục lại đây. Điều tra lai lịch của La4Mục, nghiên cứu cái thế giới tương lai ấy, ngẫm sâu hơn, công hiệu thần kì của bốt điện thoại bị ràng buộc bởi La Mục, cũng không phải là không thể lợi dụng.
Nhưng, hiện tại La Mục hầu như đã mất hết quyền kiểm soát đối với bốt điện thoại. Bốt điện thoại hình như đã biến thành một linh hồn độc lập, có quy luật hành động của riêng mình. La Mục thậm chí cũng không nắm rõ nguyên lí hoạt động.
Chuyện này cũng không thể trách La Mục. Đối với cậu ta, mọi thứ hồn ma làm đều là bình thường. Bốt điện thoại xuất hiện và thoát khỏi sự khống chế, cũng là chuyện bình thường, cậu ta sẽ không suy xét những gì đã diễn ra trong quá trình ấy.
Ở đây, một mặt là do tính cách yếu đuối của cậu ta, một mặt là do hoàn cảnh mà cậu ta đã sống lúc chưa chết.
Trình Cửu, ma vương thần kinh kia lại quá bừa bãi, con ma núi Quảng Nguyên thì làm trưởng đoàn của đoàn kịch quái lạ trong địa bàn của mình, đều cho thấy thế giới ấy quái đản, không hợp logic đến nhường nào. Loại ma thích tự ý làm càn đã tạo ra thế giới ấy.
Đối với La Mục, sự “độc lập” của bốt điện thoại, hoàn toàn là lẽ tất nhiên.
Tôi rùng mình một cái.
“Như thế chắc ăn hơn một chút.” Ngô Linh nói vắn tắt: “Ngoài ra, còn cần một ít máu của cậu Sở.”
Gã Béo kinh ngạc chỉ tay vào mình: “Tôi? Mấy người, định tạo ra thứ gì?”
Gã Béo biết rõ máu của bản thân rất đặc biệt.
“Không cần phải tạo ra thứ gì cụ thể, chỉ là để đề phòng bất trắc thôi.” Ngô Linh giải thích.
Lưu Miểu tiếp lời: “Sư phụ của Chương Ức Phong có một người anh, biết nuôi yêu quái.”
Tôi, Gã Béo và Tí Còi đều ngẩn ra, không hiểu.
“Theo truyền thuyết, người sáng lập môn phái của họ đã nuôi dưỡng ra giao long*. Đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Đến đời sư bá của Chương Ức Phong thì chỉ nuôi dưỡng ra một số quái vật. Hơi giống sinh vật các nhà khoa học kỳ quái tạo ra trong phim khoa học viễn tưởng, mạnh hơn dã thú bình thường, biết nghe theo điều khiển, cũng biết phản kháng, nổi điên, trí khôn hơi thấp.”
* Một loại thần thú cổ đại phương Đông.
Giọng điệu của Lưu Miểu vô cùng bình thản, nhưng trong đầu tôi lập tức hiện ra quá khứ của Lưu Miểu.
Tí Còi la lên: “Lẽ nào…”
Lưu Miểu bình tĩnh đáp: “Cha mẹ tôi đã chết trong tay loại quái vật như thế.”
Tôi nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
“Thứ đó, không phải, không phải đã…” Tí Còi lắp bắp.
“Đúng vậy, sếp đã thay tôi tìm được con quái vật đó, tiêu diệt nó. Cả sư bá của Chương Ức Phong nữa, cũng chết trong tay của sếp. Khi ấy… giải quyết nhanh gọn lẹ.” Lưu Miểu gượng cười: “Bây giờ nhìn lại, có lẽ vẫn để lộ một vài manh mối. Chúng tôi đã bị nghi ngờ từ lâu.”
“Hả… người đó không phải đã chết rồi sao?” Tí Còi lại hỏi: “Nếu những quái vật đó…”
“Có thể vẫn còn tồn tại. Có rất ít tư liệu về phương diện này, thuộc về nghề tuyệt mật mà. Họ cũng không có khả năng truyền cho người ngoài. Chương Ức Phong và sư phụ gã ta có biết hay không, chúng tôi cũng không biết chắc. Vì vậy mới chuẩn bị trước một chút.” Ngô Linh đáp.
Đối phó với quái vật không có trí khôn, máu của Gã Béo đương nhiên là thuốc độc hiệu quả nhất.