Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1671 : Lợi ích

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Ngô Linh lấy trong túi ra dụng cụ lấy máu, nhìn vào cực kỳ chuyên nghiệp, hình như đều là thiết bị y tế chuyên dụng ở ngân hàng máu.



Gã Béo cũng rất nhanh lẹ, xắn tay áo lên để Ngô Linh lấy máu.



“Cần bao nhiêu thế?” Tí Còi1hỏi.



“Một lượng máu bình thường là đủ rồi.” Ngô Linh nói.



“Có đủ không?” Tí Còi kinh ngạc.



“Nhiều hơn, chắc chúng ta phải chạy thoát thân ngay đấy.” Ngô Linh đùa một câu nhưng chẳng vui tẹo nào.



“Không cần đo lường sao? Bao nhiêu máu mới có thể làm nổ8tung loại quái vật đó?” Tí Còi tiếp tục hỏi.



“Không cần thiết. Chúng ta không có đối tượng để đo. Hơn nữa, thứ như vậy vốn không thể có quá nhiều. Một hai con là nhiều nhất rồi. Chỉ để đề phòng bất trắc, mới lấy một ít máu2thôi.”



Xem ra nhóm Ngô Linh đã có kế hoạch rồi.



Tôi bèn lên tiếng hỏi.



“Nếu La Mục không có vấn đề gì, vậy trong tuần này đã có thể ra tay.” Ngô Linh nói: “Thời gian càng kéo dài, càng có lợi cho chúng. Đánh nhanh kết thúc nhanh.”



“Huyền Thanh4Chân Nhân cũng sẽ ra tay à?” Tôi hỏi.



“Nếu sư phụ của Chương Ức Phong không ra tay, thì lão đạo cũng không ra tay.” Cổ Mạch rướn người một cái: “Gói gọn sự tình trong phạm vi nhỏ mới là cách làm đúng nhất. Bằng không, người khác cũng có khả năng chen vào ngăn cản. Bây giờ là thời kỳ bất ổn. Kiểu thanh trừng nội bộ này… Nếu không phải thầy trò Chương Ức Phong vốn đã có vấn đề thì căn bản không thể đánh.”



Tôi không ngờ Cổ Mạch lại rành về chuyện của giới quái dị như thế.



Cổ Mạch lập tức bổ sung: “Đây là do lão đạo nói.”



“À.” Tôi nhìn Cổ Mạch một cái: “Một người ở hậu cần như anh, chắc không tham chiến đâu nhỉ?”



“Hậu cần cũng phải đợi thời cơ. Tôi ở quanh đó, nghe thấy gì, cũng có thể cảnh báo cho họ biết. Cả món vũ khí này nữa, cũng phải mang theo. Còn cậu…” Cổ Mạch vỗ vỗ Nam Cung Diệu, rồi dò xét nhìn tôi từ trên xuống dưới.



Lực chiến đấu của tôi khá là tế nhị.
Diệp Thanh phải chăng đã biết được điểm này nên mới chọn cách đánh cược tất cả vào năng lực của tôi?



Bây giờ ngẫm lại, chọn lựa này thật là sáng suốt.



Sự tin tưởng về loài người liên kết với nhau, cùng chống lại ma quỷ vốn là điều không thể. Bất kì người nào sinh lòng mềm yếu đều có khả năng sẽ tăng cường sức mạnh cho ma quỷ.



Người có năng lực diệt ma lại phân tán, ai cũng có toan tính riêng.



Trong tình thế như vậy, anh hùng dũng cảm độc chiến có lẽ là con đường khả thi duy nhất.



Diệp Thanh là anh hùng độc chiến, tôi chỉ là cây đao trong tay anh ta.



Có cây đao như tôi, anh ta có thể chém phăng con ác ma xuất hiện đầu tiên, khiến tất cả trở lại bình thường.



Tương lai, có thể sẽ có chiến tranh thế giới mới, có thể sẽ có thảm họa mới diệt sạch loài người, nhưng ít nhất, nguy cơ lần này vẫn có thể vượt qua.



Khi nghĩ như thế, tôi cảm thấy nhiệt huyết trong tim mình đang sục sôi.



Nhưng dù sao tôi cũng không phải thiếu niên bốc đồng mười mấy tuổi, nhiệt huyết này cũng được một lát là tan biến.



Cụ thể nên làm thế nào, vẫn phải trông chờ vào Diệp Thanh thôi.



Đến bây giờ lòng tôi vẫn còn thấy mơ hồ, đành gồng người lên để cho nhóm Diệp Thanh đẩy về phía trước mà thôi.



“Lúc này… có nên kiếm một ngôi chùa nào đó để bái lạy, cầu phúc một chút không nhỉ?” Đột nhiên Tí Còi nói.



“Nếu anh thành tâm…” Gã Béo liếc nhìn cậu ta một cái.



Năng lực của Tí Còi không khéo lại thực sự có ích.



Tôi và Gã Béo nhìn chằm chằm cậu ta.



Tí Còi vừa xoa cằm vừa suy nghĩ: “Thành tâm à… Kể ra, cô ấy đã từng nói cho em nghe một nghi thức rất linh nghiệm đấy…”