Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1673 : Bà enna (2)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Trong bài biết trên blog đã đưa ra một số ví dụ chứng mình bà Enna rất thần kì, hoàn toàn không phải là người dựa vào những biện pháp, cách phân tích của tâm lý học để tư vấn, sau đó nói ra những lời mà người ta muốn được nghe.



Tí Còi nói: “Bà ta nói rất linh. Không phải đoán trước đây cô ấy đã làm gì, trong nhà có những ai. Mà là truyền đạt lại lời của bà nội và bà ngoại đã1mất của cô ấy. Cực kỳ… dài dòng. Giống như mấy lời các cụ già hay nói ấy. Giống y hệt bà ngoại, bà nội đã mất của cô ấy. Còn giục kết hôn nữa, nhắc đến cháu nội của một người bạn mà bà nội cô ấy quen, vân vân…”



Tí Còi nhún vai.



“Cái này mà cũng trúng luôn à?” Quách Ngọc Khiết kinh ngạc.



“Đúng vậy. Nói trúng luôn. Cô ấy về hỏi lại, đúng là có người như thế. Trước đây hoàn toàn không biết. Những8lời này, lúc sống bà nội của cô ấy cũng chẳng nói. Bà nội mất lúc cô ấy học cấp ba, lúc đó thì sao giục kết hôn được.”



“Nếu thế thì chẳng đặc biệt gì đúng không?” Gã Béo nói: “Người đến gặp bà ta, đều là những người hoài niệm về người thân?”



“Gần như thế. À, bà ngoại và bà nội của cô ấy còn nhắc đến tôi nữa. Thấy tôi không đủ lanh lợi, không một lòng.” Tí Còi mỉa mai nhún vai: “Bảo bọn2tôi không hợp nhau.”



“Hai người đã vì thế mà chia tay?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



“Không. Thực sự là không hợp. Mọi người biết rồi đó, cô ấy thích mấy thứ ấy… ban đâu anh cũng chỉ là chiều theo cô ấy thôi.”



Không cùng sở thích, một bên là fan cuồng, một bên lại dị ứng, chia tay âu cũng là cái kết bình thường.



Hai cụ già chắc đã nhìn ra điểm này.



Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.



Hoặc là người chết có thêm góc nhìn nào4đó.



“Thế người này còn biết nhiều thứ tiếng à?” Đột nhiên Gã Béo nói.



“Không. Theo như bà ta nói, bà ta cảm nhận được tâm tình của người chết, cảm nhận được ý thức. Cũng na ná như tình huống của anh Kỳ đúng không?” Tí Còi nhìn qua tôi.



Bản thân tôi cũng đã có trải nghiệm tương tự trong các cảnh mộng. Dù không hiểu tiếng địa phương, không biết ngoại ngữ, tôi vẫn có thể cảm nhận trực tiếp ý thức của đối tượng mình nhập vào, nhờ đó hiểu được ngôn ngữ mà mình hoàn toàn không biết.



“Đây cũng là năng lực nhỉ.”



“Ừ. Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là siêu năng lực đấy.”



“Ngoài cái này còn gì nữa không? Bà ta còn làm chuyện gì khác không?” Quách Ngọc Khiết vuốt tay lên màn hình.



“Hết rồi. À, có một số lời đồn, bảo từng có cảnh sát đến xin tư vấn, mong bà ta hỗ trợ điều tra án mạng. Bà ta cũng không phải lần nào cũng nói trúng. Theo lời bà ta, một số hồn ma không chịu mở miệng. Tôi thì thấy là do một số linh hồn đã đi đầu thai, sống cuộc đời mới rồi.”



Ban đầu có vẻ là phù thủy thần kì, đột nhiên lại biến thành một người năng lực bình thường.
Tí Còi mặt nhăn mày nhó, nghiến răng ken két, cuối cùng tỏ vẻ như đang quên mình vì nghĩa, khẳng khái hy sinh, xách điện thoại chạy ra ngoài.



“Có cần phải vậy không trời… Họ chia tay trong hòa bình đúng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi tôi và Gã Béo.



“Tơ tình chưa dứt.” Tôi kết luận bằng bốn chữ.



“Cũng tại chàng chịu không nổi sở thích ấy của nàng. Những mặt khác đều rất hợp.” Gã Béo bổ sung.



“À.”



Có người gõ cửa phòng.



Chúng tôi nhìn ra, thấy Tưởng Hựu vừa ngoảnh đầu lại, vừa đi vào.



“A Đoan làm gì thế? Mặt cứ như khỉ ăn ớt vậy?”



“Ha ha…” Tôi chỉ bật cười chứ không đáp: “Sao anh có thời gian qua chỗ chúng tôi chơi thế? Thỏa thuận được kí xong hết rồi à?”



“Chưa. Hôm qua các cậu không phải đi ngoại ô phía Nam sao?”



“Ừ. Bên ngoại ô phía Nam, trễ nhất là cuối năm tới thì các công trình đồng bộ đều sẽ hoàn thành.” Tôi lấy điện thoại ra, báo lại cho Tưởng Hựu biết những thông tin đã trao đổi với Phó Doanh và ủy ban quận. “Chợ và siêu thị sau Tết là mở được rồi. Hiện tại bên đó đang có một số cửa hàng tiện ích, họ mở trong khu dân cư đang xây, của người nhà công nhân mở đấy.”



“Nếu vậy thì nhanh nhất cũng phải sau Tết mới chuyển qua à?”



“Ừ.”



“Điện nước gas đều xong cả rồi chứ? Mạng internet và truyền hình cáp thì sao?”



“Lắp cũng được. Đường dây đều được lắp đặt tốt khi xây nhà rồi. Chạy đến chỗ nhà cung cấp nhờ khai thông là xong.”



“Tôi nhớ chỗ cung cấp cách xa khu dân cư lắm.”



“Đúng vậy…”



Tôi báo lại thông tin cho Tưởng Hựu biết.



Giữa chừng Tí Còi quay lại, chào Tưởng Hựu bằng vẻ mặt vô cảm.



Đến khi Tưởng Hựu rời đi, chúng tôi mới đồng loạt nhìn sang Tí Còi.