Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1674 : Trao đổi ngang giá
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
“Sao rồi?” Tôi đại diện mọi người hỏi.
“Điều kiện ấy là…” Tí Còi mở lời.
“Chuyện bọn em muốn hỏi là bạn gái cũ của anh sao rồi?” Quách Ngọc Khiết ngắt lời Tí Còi, kèm theo một nụ cười xấu xa.
“Nghiêm túc chút đi.” Tí Còi tỏ vẻ đầy nghiêm chỉnh.
“Được, được, nghiêm túc.” Quách Ngọc Khiết thu nụ cười lại.
Tí Còi hắng giọng, nói1tiếp: “Điều kiện đó là phải giữ bụng trống hai mươi tư tiếng đồng hồ trước khi tiến hành nghi thức, không được ăn và uống, 12 giờ trưa thì ngồi phơi nắng một tiếng đồng hồ.”
“Cái quái gì thế?” Quách Ngọc Khiết buột miệng thốt lên.
“Là để hấp thụ dương khí và không khiến cho thức ăn làm nhiễm bẩn cơ thể.” Tí Còi8nói.
“12 giờ đêm đốt nến, nhìn kiểu nào cũng giống triệu hồn của phương Tây. Hấp thụ dương khí?” Quách Ngọc Khiết phản bác.
“Sao anh biết được chứ. Có lẽ là phiên bản cải tiến kết hợp Đông – Tây.” Tí Còi nhún vai.
“Thế từ 12 giờ hôm nay cậu bắt đầu nhịn ăn?” Tôi hỏi.
Tí Còi gật đầu.
Trần Hiểu Khâu đột nhiên lên tiếng:2“Có khi nào bạn gái anh cố tình chơi xỏ anh không?”
Không khí trong văn phòng hệt như bị đóng băng.
“Trước đây chẳng phải hai người đã từng cùng nhau làm sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi Tí Còi.
“Anh chỉ nghe cô ấy kể, nghe xong là bỏ ngoài tai. Chỉ còn nhớ 12 giờ đốt nến…” Tí Còi ngượng ngùng nói.
“Quả nhiên là bị chơi4xỏ rồi.” Quách Ngọc Khiết thương hại nhìn Tí Còi: “Nhịn đói hai bữa, phơi nắng một giờ, lại nhịn tiếp bữa nữa, còn phải thức đến 12 giờ đêm…”
Nghe ra đúng là rất hành xác.
Sẽ không nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ bị giày vò.
Sắc mặt Tí Còi biến đổi liên tục.
“Không phải đâu…” Tí Còi ngẫm nghĩ rồi nói: “Bà Enna đúng là rất linh, nhưng mà cũng chỉ truyền đạt lại lời của người chết. Chẳng còn gì khác. Cô ấy rất vui khi rút thăm trúng, sau đó tôi cùng cô ấy bay qua… Gặp xong bà Enna là bay về ngay, vừa đúng trước lúc kết thúc kỳ học.” Tí Còi chỉ tôi và Gã Béo.
Cậu ta vừa nói như thế, tôi và Gã Béo đều bừng tỉnh, đồng thanh nói: “Là lần đó à.”
“Thì lần đó đó. Vừa về đến là thi cuối kỳ, thi cũng ổn mà. Chỉ vậy thôi. Cô ấy cũng chẳng hưng phấn gì lắm, cũng do nghe bà ngoại và bà nội càm ràm. Hai bà cụ đều trọng nam khinh nữ. Các anh em trong cùng thế hệ khá được xem trọng. À, hai bà cụ còn nhờ cô ấy chuyển lời, hỏi thăm tình hình của chú, cậu và cả các anh em họ nữa. Chẳng phải là trải nghiệm vui vẻ gì.”
Chẳng những không vui, nghe ra còn khá là bực mình.
“Có phải vì thế, nên khi nhớ lại thì tâm trạng không được tốt không?” Quách Ngọc Khiết suy đoán.
“Có thể…” Tí Còi cũng không chắc: “Haizz, để tối anh lại hỏi thử xem.”
Tạm thời cũng chỉ đành vậy.
Tối đến về nhà, ăn cơm tối với cha mẹ, tôi về phòng định xem hồ sơ thì đọc được tin nhắn Tí Còi gửi trên nhóm chat.
Cậu ta đã hỏi rõ điều kiện sau cùng của nghi thức.
“Trao đổi ngang giá.” Tí Còi nói: “Nếu gần lúc đó bị mất thứ gì thì nghi thức sẽ thành công, lời cầu nguyện sẽ thành sự thật. Đây thực ra là một nghi thức bói quẻ, chỉ mang một chút tính chất của phép thuật, không phải phép thuật cầu nguyện thuần túy.”
“Hèn gì bạn gái cũ của anh nổi giận. Cô ấy đã mất gì?” Quách Ngọc Khiết gửi hai tin liên tiếp.
Tôi đột nhiên nhớ ra, lần đó Tí Còi đưa bạn gái ra nước ngoài, vội về để thi cuối kỳ, sau đó…
“Sau đó bọn anh chia tay.” Tí Còi thẳng thắn đáp.
Quách Ngọc Khiết: “Không ngờ là cô ấy thật sự yêu anh đấy.”
Tí Còi gửi một cái icon trợn ngược mắt.
“Cái nghi thức đó hay là cho qua đi.” Tôi nói: “Nếu cậu cầu nguyện thành công, Chương Ức Phong chết, đổi lại thì bên mình không chừng cũng sẽ có người chết.”
Nghi thức như vậy, thà đừng làm còn hơn.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, tôi liền nghĩ đến nhóm Ngô Linh.
“Nếu người của Thanh Diệp biết, chắc sẽ đồng ý tiến hành nghi thức này. Vấn đề tử vong, có thể giao cho năng lực của Lâm Kỳ giải quyết.” Trần Hiểu Khâu nói.