Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1694 : Playing (5)

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


“Lối thoát hiểm trên hành lang, ban đêm có tiếng người chạy.” Thằng bé lặp lại câu nói khi nãy.



Xem ra chẳng thể hỏi được gì nữa.



Tôm He suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi thêm mấy từ khóa nữa, nhưng chỉ nhận được câu1trả lời lặp lại của thằng bé, anh ta đành bỏ cuộc.



Anh ta đi về phía cửa nhà, lúc này xoay nắm cửa đã thuận lợi mở được cửa ra.



“Chú, chú muốn đi à?” Thằng bé đột nhiên hỏi.



Tôm He nhìn thằng bé, rồi8nhìn cái xác trên sàn nhà, lòng phân vân.



Đây hẳn là một chi tiết then chốt nào đó trong kịch bản, phải cẩn thận khi trả lời câu hỏi này.



“Tiếp đến cháu định làm gì?” Tôm He chẳng đáp mà hỏi lại.



Thằng bé cúi2mặt: “Cháu không biết. Mẹ chết rồi… cha cũng chết rồi…”



Bình thường, tình huống như vậy nên báo cảnh sát.



“Có điện thoại không? Gọi cảnh sát đến nhé. Là do chú giết người mà.” Tôm He nói.



Nếu là thế giới thực, anh ta tuyệt4đối sẽ không nói ra câu này dễ dàng đến thế.



“Cảnh sát?” Thằng bé ngẩng lên: “Cháu không có điện thoại.”



“Trong nhà không có điện thoại à? Có điện thoại di động không?” Tôm He nhớ ra, mình đích xác là không nhìn thấy điện thoại trong nhà này. Hình như trong game cũng chưa từng xuất hiện phương tiện thông tin.



Thằng bé vẫn lắc đầu: “Đi ra quẹo phải, đi khoảng 10 phút là thấy đồn cảnh sát. Chú, chú đưa cháu đi cùng được không?”



Lại là một chọn lựa.



Tôm He nghiêm túc suy nghĩ logic của trò chơi này và cả ý đồ của tác giả, xem xem nên trả lời như thế nào.



Tôi thì cảm thấy bất an.



Tôi không ngừng nhớ lại linh hồn trò chơi kia đã từng bước giết chết “người chơi” như thế nào.



Bản thân mục tiêu của trò chơi không phải để người chơi có được niềm vui, để cho người chơi qua màn, mà là giết người chơi. Những trò chơi đó hoàn toàn không có kết cục chiến thắng, linh hồn điều khiển trò chơi luôn tìm mọi cách để giết chết người chơi.



Game kinh dị mà Tôm He đang trải qua e là cũng như thế.



Tôi không cảm thấy có âm khí và ác ý, nhưng bản thân chuyện quái dị như vậy vốn đã ẩn chứa kết cục chẳng lành.



Tôm He đã suy nghĩ xong: “Thế để chú đưa cháu đến đồn cảnh sát nhé.”




Đó là nửa khuôn mặt người.



Quái lạ ở chỗ, trong tình huống như vậy mà Tôm He lại thấy rõ đôi mắt của đối phương.



Đôi mắt đen láy, đang nhìn mọi thứ trong thang máy, nhìn chăm chú Tôm He và thằng bé.



Lách tách!



Cạch…



Cửa thang máy đang từ từ khép lại.



Tôm He cúi xuống nhìn thấy nút ấn tầng 4 đã tắt đèn.



Cửa thang máy chững khi nãy, bây giờ lại đóng lại rất suôn sẻ.



Tạch!



Đèn trên đầu đã nổ, trong thang máy sụp tối.



Tôm He căng thẳng hỏi: “Thứ vừa rồi là gì? Trong thang máy có ma sao? Này!”



Anh ta kéo mấy cái, nhưng thằng bé không trả lời. Khẽ mạnh tay hơn, Tôm He cảm thấy cánh tay của thằng bé đã rũ xuống.



Giống như…



Giống như tay đứa bé, đứt rồi…



Tôm He thấp thỏm nhấc tay mình lên.



Không cảm thấy cái thứ trong tay mình nặng cho lắm.



Anh ta dùng cánh tay còn lại sờ thử.



Tay của thằng bé vẫn trong lòng bàn tay anh ta. Bàn tay tiếp với cổ tay, sau cổ tay chắc là cẳng tay, sau đó… hết rồi.



Không thấy vết thương và máu.



Giống như một cái tay giả.



Tôm He lùi lại một bước, vứt cái thứ trong tay mình đi.



Anh ta tựa lưng vào tường thang máy, đột nhiên cảm thấy có một đôi tay áp lên cột sống mình.