Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1702 : Cảnh mộng tiếp diễn

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Vương Diêm từng là người ủy thác của Thanh Diệp. Cô ta và bạn học của mình bị người ta nguyền rủa, nhân vật hoạt hình yêu thích biến thành thực thể, tấn công bọn họ.



Người giúp hạ lời nguyền đó còn là một tên tín đồ ác quỷ, đã chết trước đó. Ác quỷ đó cũng đã bị Lưu Miểu và Diệp Thanh tiêu diệt.



Việc này đáng lý ra đã khép lại.



Chẳng qua là...



Vương Diêm trở thành đối tượng tôi nhập vào ở trong cảnh mộng, có thể1thấy rằng cô ta đã chết.



Ngày tháng được ghi chép trong hồ sơ là vào khoảng mười năm về trước. Vương Diêm của hiện tại trông không giống sinh viên. Có thể là vài năm sau khi bộ hồ sơ kết thúc...



Vương Diêm được gọi ra ăn cơm tối, nói chuyện phiếm với cha mẹ.



Tôi nghe bọn họ nói chuyện, thấy được một số ý nghĩ của Vương Diêm.



Cô ta đã tốt nghiệp và đi làm. Có lẽ là sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, rồi mới tìm việc.8Cũng đã làm được một thời gian... Mấy năm? Mấy tháng?



Họ không nói nhiều về chủ đề này thì đã chuyển sang chuyện vặt vãnh của họ hàng.



Bọn họ có lẽ mới chuyển nhà không lâu, chuẩn bị mời họ hàng đến ăn cơm.



“Em trai con sang năm kết hôn rồi. Con khi nào mới dắt bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ đây?”



“Con còn chưa có bạn trai, dắt về kiểu gì ạ?”



“Con cũng đừng có kén chọn quá.”



“Con biết rồi! Con biết rồi!”



“Cứ như trẻ con2vậy, vẫn còn xem phim hoạt hình, mua đồ chơi này nọ.”



“Con thích mà.”



“Cô con muốn giới thiệu bạn trai cho con. Cậu trai đó cũng đàng hoàng, là con trai đồng nghiệp cô, tốt nghiệp tiến sĩ, làm việc ở ngân hàng đầu tư. Người ta chuẩn bị lấy vợ, muốn tìm một người để cưới, sống yên ổn qua ngày. Cô con nói cậu đó tốt lắm. Xin số điện thoại cho con nữa. Bây giờ lưu số vào nói chuyện đi, tiện lắm đó.”



“Con không muốn.”



“Sao4lại không muốn chứ? Cô con sẽ không hại con đâu...”



Cứ lẩm bẩm như thế kéo dài cả bữa tối.
Mẹ Vương Diêm lườm Vương Diêm một cái: “Con thật là. Không lớn chút nào. Còn giành đồ chơi với trẻ con.”



“Chị thích những thứ này mà. Thứ con thích con cũng không nỡ cho người khác. Chị đi đâu chơi cũng nghĩ đến chúng ta, còn mua quà cho chúng ta nữa mà.”



Em trai, em gái Vương Diêm lúc này nói đỡ cho cô ta.



Mẹ Vương Diêm dịu sắc mặt gọi họ ăn đồ ăn, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.



Một lúc sau bà ta rời khỏi đó.



Vương Diêm thở dài nhẹ nhõm, ngồi lên giường.



Hai em trai em gái của cô ta cười ha hả. Cháu trai cô ta nhìn có vẻ giống học sinh cấp ba, cũng cười theo.



“Sau này mấy đứa cũng thế.” Vương Diêm hậm hực nói.



“Có chị làm lá chắn mà. Chị còn chưa lấy chồng, bọn em sao có thể tìm người yêu trước chị được?”



“Dù sao cha mẹ em cũng không lo em nữa. Bọn họ tự mình tìm thú vui kia kìa. Nếu em tốt nghiệp mà kết hôn sinh con thì bọn họ phải trông cháu giúp, có khi còn phiền chết mất.”



“Nói thì nói vậy, sau này chắc chắn vẫn sẽ giục em.”



“Dù sao em không vội.”



Bọn họ ăn hoa quả, vui vẻ cười nói, sau đó tìm một cái bàn trò chơi ra chơi.



“Chỉ có trò này thôi, nếu không thì chơi bài lơ khơ.” Vương Diêm nói.



“Trò này hình như là trò chơi trong phim hoạt hình gì đúng không?”



“Đúng thế, năm ngoái mới ra, chính là trò thợ săn, mặt bài thay đổi.” Vương Diêm hào hứng nói.



Mấy người rút bài, mỗi người đóng vai đã rút được của mình.



Trò chơi thợ săn trước kia là người đi săn truy bắt nữ phù thủy độc ác, bây giờ đổi thành nhân vật và bối cảnh trong một bộ phim hoạt hình, cách chơi vẫn giống trước.



Phần lớn trò chơi trên bàn kiểu này đều có cách chơi giống nhau, một người diễn sát thủ, những người khác lần lượt diễn những nhân vật khác nhau, có chức năng không giống nhau.



Tôi có chút hồi hộp, còn tưởng rằng mơ thấy Vương Diêm là bởi vì trò chơi này. Nhưng đợi bọn họ chơi đến khi ăn tối, cũng không thấy có sự việc quái dị xảy ra.