Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1703 : Rạn nứt

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Trong bữa tối thì không thể thiếu chuyện phiếm.



Nhiều họ hàng như vậy, chia làm hai mâm trong phòng khách và nhà ăn.



Vương Diêm và những người vai dưới ngồi cùng mâm. Có cả đứa cháu gái kia của cô ta, người cô và chị dâu cô ta dắt thêm trẻ con1ngồi mâm này cùng bọn họ, còn có mấy người phụ nữ lớn tuổi ngồi mâm này.



Trong nhà ăn, tiếng đàn ông cười, uống rượu, rót rượu, kính rượu vô cùng sôi nổi.



Trong phòng khách đang chiếu phim hoạt hình, đứa cháu gái ngồi trên sofa, thỉnh thoảng lại đứng lên nhảy8nhót.



Chủ đề nói chuyện từ thị trường cổ phiếu, nhà đất, bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội chuyển sang việc làm.



Tiếng nói chuyện trong nhà ăn truyền tới phòng khách vô cùng rõ ràng.



Em trai em gái Vương Diêm đang học đại học, còn có đứa cháu trai đang học2cấp ba, đương nhiên trở thành trung tâm của chủ đề nói chuyện.



“Ngoại thương giờ khó làm lắm. Công ty nhỏ không ổn. Bây giờ đều là mạng với mạng, đều lên mạng mua đồ.”



“Lúc đó nên cho thằng nhà anh học về máy tính.”



“Nó học về máy tính đấy.”



“Hả? Thằng béo4học về máy tính à?”



“Đúng vậy, nó học về máy tính, sau đó nó không thành tài, rõ ràng là vào cái công ty máy tính gì gì đó, nó không thèm làm nữa, chạy đi làm nhân viên sale. Học phí học đại học đều uổng hết.”



“Sale cũng tốt mà.”



“Sale thì có gì tốt... Con trai cậu thi cấp ba phải chọn ngành tốt một chút. Học về máy tính, về mạng, tốt thật đó.”



“Nó thi ban tự nhiên không tốt, học ban xã hội.”



“Con trai học ban xã hội làm gì!”



“Không thi được vật lý, hoá học thì còn cách gì chứ?”



“Vương Diêm hình như là học ban tự nhiên đúng không?”



“Vương Diêm giờ đang làm gì vậy? Doanh nghiệp nước ngoài đúng không?”



“Đúng thế, làm bên nhân sự trong một công ty của Mỹ.”



“Con gái làm trong doanh nghiệp nước ngoài vất vả lắm. Tìm được bạn trai thì thi nhân viên công chức ý. Thi lấy cái bằng giáo viên cũng tốt.”



“Nó vẫn còn trẻ con lắm...”



“Là lá la~ là lá la~~” Đứa cháu gái hát theo bài hát cuối bộ phim hoạt hình.



“Ăn cơm thôi, ăn miếng cơm này nào.” Cô của Vương Diêm nói.
Đứa bé không có phản ứng gì.



“Tặng cái này cho Quai Quai đi mà.”



“Trả lại đồ cho cô.” Giọng Vương Diêm trở nên cứng rắn: “Cháu muốn thứ gì cô có thể mua cho cháu. Còn cái này là đồ của cô, trả cho cô.”



“Vương Diêm.” Mẹ Vương Diêm cao giọng, có chút tức giận.



Bầu không khí trở nên ngượng ngạo.



Lại có người vào xem tình hình.



“... Có phải thứ gì quan trọng lắm đâu. Vương Diêm, cháu…”



“Tao nói là, trả lại đồ cho tao! Đến nhà tao làm khách, làm hỏng đồ thì thôi. Trẻ con nên tao có thể bỏ qua. Nhưng bây giờ còn muốn cướp đồ hả! Có được dạy bảo không vậy!” Vương Diêm không nén được cơn giận quát lên.



Bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.



“Mày nói gì vậy! Mày điên rồi hả! Đây là cháu gái mày!” Mẹ Vương Diêm cũng giận dữ.



“Là cháu gái con thì có thể cướp đồ của con à? Họ muốn nhà của chúng ta, mẹ cũng cho hay sao!” Vương Diêm không chút yếu thế nhìn sang mẹ của mình.



“Thôi thôi. Ngày tết ngày nhất.” Cô của Vương Diêm nói, giằng lấy đồ trong tay đứa bé, trả lại cho Vương Diêm.



Đứa bé lập tức gào khóc. Sắc mặt mẹ nó khó coi, ôm đứa bé ra ngoài.



Vương Diêm cầm lấy figure, ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt đồ trên đất. Mẹ cô ta đứng cạnh mắng nhiếc.



Lúc lâu sau, tiếng khóc của đứa trẻ vẫn chưa dừng. Anh trai Vương Diêm đi vào phòng, nói đưa về trước để dỗ.



Không khí ngày Tết không còn sót lại chút gì.



Vương Diêm bị mẹ mình dí đầu, cũng không nói tiếng nào. Người trong phòng đều đã rời đi, bên ngoài vẫn còn ồn ào.



Em trai em gái Vương Diêm vào phòng, muốn nói lại thôi, chỉ gọi một tiếng chị.



Vương Diêm thấy buồn, cố đè nén dòng nước mắt muốn trào dâng ra ngoài.



Cô ta thu dọn xong đồ, không đặt vào tủ mà lấy hộp rỗng đặt mô hình ở dưới đáy tủ ra.



Thời gian trong cảnh mộng trở nên rất nhanh. Cha mẹ Vương Diêm hình như từng vào phòng, từng chỉ trích, họ hàng Vương Diêm dường như từng vào làm bác sĩ tâm lý, muốn giảng đạo lý cho Vương Diêm. Cuối cùng, mọi người đều rời đi.



Trong căn phòng, đồ trong tủ không còn nữa, nhưng lại có nhiều thùng giấy hơn.



Vương Diêm nhìn những thứ này, đi ra phòng khách.



Tôi có thể cảm nhận được đằng sau có hơi thở gì đó, nhưng lại không có cách nào quay đầu lại nhìn.