Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1704 : Figure (1)
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
“Vì việc nhỏ như vậy mà con muốn dọn ra ngoài ở? Chỉ vì một món đồ chơi? Vì năm trăm tệ?”
Tiếng chất vấn vang vọng trong căn phòng, đinh tai nhức óc.
Vương Diêm ngồi bên bàn trong phòng khách, không nói gì.
“Được lắm, được lắm, mày1giỏi rồi đúng không! Mày có tiền rồi chứ gì! Cánh cứng cáp rồi, có thể tự dọn ra ngoài sống! Mày dứt khoát đừng có lo gì cho cha mẹ mày luôn đi! Bọn tao nuôi mày lớn từng này còn không bằng một món đồ8chơi đúng không? Còn không bằng năm trăm tệ đúng không?” Mẹ Vương Diêm không nén được cơn giận.
Cha Vương Diêm ngồi cạnh cô ta, mặt ông ta cũng tái mét.
Vương Diêm bình tĩnh đáp: “Mẹ, mẹ thấy con là người ham tiền như thế sao? Nhà2ở hiện tại, nợ là con trả, tiền trả trước cũng là con bỏ ra, tiền chi tiêu hàng ngày trong nhà tháng nào con cũng đưa cho mẹ. Khi còn học đại học, con được học bổng, không phải đều lấy đi mua quà cho cha4và mẹ, đưa hai người ra ngoài ăn sao? Năm nào đến sinh nhật hai người chẳng phải con đều mở tiệc rượu, mời đám họ hàng đó đến chung vui à?”
“Ồ! Bây giờ mày muốn tính toán với cha mẹ mày đúng không? Từ nhỏ đến lớn bọn tao đã tiêu hết bao nhiêu tiền lên người mày hả!” Giọng mẹ Vương Diêm bắt đầu trở nên gay gắt: “Mua nhà cũng là mày muốn mua! Nhà cũ của bọn tao đã ở nhiều năm như vậy, có gì không tốt chứ! Mày đòi mua, đòi mua cho bằng được!”
“Từ nhà cũ đến công ty con phải ngồi một tiếng tàu điện ngầm, còn phải đổi tàu. Bây giờ ở đây chỉ cần ngồi ba bến. Lúc đó con đã nói, không được thì con mua căn nhỏ một phòng ngủ một phòng khách ở bên này. Bây giờ giá nhà chung quy sẽ tăng...”
“Mày chính là thấy cha mẹ mày phiền, sớm đã thấy phiền, không muốn sống cùng bọn tao chứ gì! Bọn tao còn chưa già đâu, thế mà mày đã không muốn lo cho bọn tao rồi đúng không!”
Vương Diêm đã không còn thấy mệt mỏi nữa. Cô ta nhắm mắt lại, giữ sự im lặng.
Mẹ Vương Diêm đột nhiên bật khóc.
Cha của Vương Diêm ôm vai bà ta, trách mắng Vương Diêm: “Mày nhìn mày xem! Từ nhỏ đến lớn mẹ mày đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức cho mày hả? Bọn tao không đủ tốt với mày hay sao? Hả? Bác mày, cô mày bọn họ không đủ tốt với mày hay sao? Bọn họ đều nghĩ tới mày đấy! Bác mày khi đó giới thiệu cho mày công việc tốt như nào, mày...”
Vương Diêm bỗng ngẩng đầu: “Con đã nói với hai người, ông sếp mà bác ta quen, cứ hở ra là xúm vào đám con gái, khi nói chuyện thì thích động tay động chân! Ở trong đơn vị lâu chút thì đều biết ông ta là loại người gì!”
“Ông ta cũng ngang tuổi với tao, con gái cũng lớn như mày rồi, có thể làm gì chứ?”
“Là mày học cái hư... học cái xấu ở đại học. Mấy đứa bạn học kia của mày, không đứa nào đàng hoàng...”
Loại chất liệu bằng nhựa ấy, hoàn toàn khác với người thật.
Tầm mắt của Vương Diêm trở nên mơ hồ không rõ.
Đột nhiên, thứ như vậy cho cô ta một loại cảm giác an toàn, lại như một cây kim đâm sâu vào lòng cô ta.
Cô ta bật khóc.
Khóc đến không kiểm soát được chính mình.
Nhượng bộ, thoả hiệp, tha thứ, tin tưởng... thấu hiểu... đến cuối cùng, vẫn chỉ có thể chọn cách rời đi.
Vương Diêm nhớ đến bạn học đã mất.
Trong nháy mắt, cô ta thấy mình chết ở khoảnh khắc đó, vậy sinh mệnh có lẽ sẽ tươi đẹp hơn.
Khi đó cô ta vẫn còn là một cô sinh viên hạnh phúc, có gia đình hạnh phúc, có cuộc sống hạnh phúc. Phiền phức duy nhất chỉ là sự sợ hãi với cái chết mà thôi.
Tôi cảm nhận được búp bê trong tay Vương Diêm động đậy.
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, nhưng Vương Diêm vẫn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, cái chạm nhẹ nhàng như vậy không làm cho cô ta chú ý.
Có thứ gì đó chạm lên khoé mắt Vương Diêm, hình như đang lau nước mắt cho cô ta.
Sau mấy lần như vậy, Vương Diêm cuối cùng đã nhận thấy điều không bình thường, mơ màng mở mắt.
Vương Diêm vốn gục trán lên con figure đó, sau khi kéo dài khoảng cách, nhìn thấy con figure đó giơ tay. Tay của nó vẫy một cái, như đang vẫy tay chào Vương Diêm. Vương Diêm bỗng trợn tròn mắt, cơ thể bắt đầu run rẩy.