Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1714 : Công việc mới (2)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Nguyễn Hàn ngoi lên khỏi mặt nước, lau mặt, có phần phấn chấn. Anh ta cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình khá hay.
Từ phòng tắm đi ra, Nguyễn Hàn liền lấy điện thoại gọi điện.
Tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên “anh Khải”.
“A lô, anh Khải à. Thật ngại quá, khuya vậy rồi còn gọi cho anh. Đúng vậy, tôi vừa nghĩ1đến một cảnh, anh nghe thử xem, cảm thấy thế nào…” Nguyễn Hàn hào hứng nói.
Tôi nghĩ hiện tại Nguyễn Hàn hẳn là vừa mới tiếp nhận đơn của công ty ma kia. Anh ta có lẽ vẫn chưa đụng phải sự khác thường nào, chỉ đơn giản là coi việc này như công việc, làm mọi thứ có thể để đáp ứng yêu cầu của bên A.
Anh8ta nói chuyện với cái người tên anh Khải rất lâu, cuối cùng quyết định hẹn ngày mai đến công ty để thảo luận chi tiết.
Sau khi tắt điện thoại, cả người Nguyễn Hàn thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cảnh mộng thay đổi.
Cảnh xung quanh thay đổi từ phòng của Nguyễn Hàn thành một phim trường.
Tôi nhìn thấy cảnh lúc trước xuất hiện trong não của2Nguyễn Hàn: phòng tắm nhỏ hẹp, bồn tắm nhỏ, rèm che in hình hoạt hình và tấm thảm chống trượt.
“Chai sữa tắm này đem đổ hết đi, đã nói là phải đổ hết đi. Tôi cần chai không, để lại một ít thôi, nhiều lắm là nửa bình.” Một người đàn ông mặc áo da đang chỉ huy nhân viên trong phim trường.
Tôi nhìn thấy âm khí trên4người gã ta, nhưng nơi âm khí nặng nhất không phải trên người gã, mà là toàn bộ không gian.
Phim trường lẫn lộn, có người, có ma.
Nguyễn Hàn dường như không biết gì về chuyện này, vẫn đang phối hợp làm việc với gã, dàn dựng hoạt cảnh.
“A Hàn, cậu quả là có tài.” Tên đàn ông mặc áo da khen ngợi nói: “Tôi đã nói rồi mà, cậu vô cùng tài năng, nếu chỉ làm một người thiết kế bình thường thì làm sao mà phát huy hết được.”
“Tôi trước giờ chưa từng nghĩ sẽ đặt chân vào giới phim ảnh.” Nguyễn Hàn nói, có chút cảm khái.
Anh ta học một ngành thiết kế vô cùng bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng làm một nghề thiết kế nội thất vô cùng bình thường, cũng chưa từng tiếp xúc với giới phim ảnh. Công việc hiện tại cũng không thể coi là đã đặt chân vào giới phim ảnh, chỉ là có chút liên quan mà thôi.
“A Phiêu đâu?” Gã ta quay đầu gào lên, phía sau lập tức có người la to: “Đến đây!”
Tiếng tí tách vang lên, chai sữa tắm đặt cạnh bồn tắm giọt xuống thứ chất lỏng màu trắng ngà, rơi vào trong nước.
Mặt nước gợn sóng, những khuôn mặt hoạt hình bị đánh tan.
Chai sữa tắm vẫn đang nhỏ giọt, đáy chai dầu gội đầu cũng bắt đầu chảy ra chất dịch.
Nước trong bồn tắm trở nên đục ngầu, không nhìn thấy đáy.
“Rào” một tiếng, một bàn tay từ trong nước ngoi lên, thò tay về phía ống kính máy quay.
“Á!” Nguyễn Hàn hét lên một tiếng, ngả người ra sau, suýt chút nữa là rớt khỏi ghế.
Tên đàn ông mặc áo da cười ha hả, kêu dừng, rồi lại nói: “Lần này đổi lại một chút, xài muối tắm, để tạo bong bóng.”
“OK!”
Nhân viên lại bắt đầu bận rộn.
Bọn họ bu xung quanh bồn tắm, một lát sau, nước trong bồn tắm trở lại trong veo.
Cái cô diễn viên tên A Phiêu không hề xuất hiện, không thấy tăm hơi đâu.
Sắc mặt Nguyễn Hàn trắng bệch, đã ý thức được có điều gì đó không ổn.
Tên đàn ông mặc áo da vỗ lên vai Nguyễn Hàn.
Nguyễn Hàn giật bắn cả người, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.
“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, không sao đâu.” Tên đàn ông mặc áo da tỉnh bơ nói.
Nguyễn Hàn giật giật khóe miệng: “Ờ ờ, hiệu ứng rất tốt, rất là giỏi, bối cảnh, đạo cụ… Tôi đã xem đoạn phim đó, cái cảnh đó… rất là lợi hại…” Nguyễn Hàn nói năng dần trở nên lộn xộn, cố gắng dùng những phương thức khoa học để giải thích cho cảnh vừa rồi mà mình nhìn thấy.
Tên đàn ông mặc áo da lại cười ha hả, điệu cười vừa dứt, hắn liền trở lại vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: “A Hàn, anh thực sự xem trọng cậu, vì vậy mới nói với cậu những điều thật lòng. Gia nhập với bọn tôi đi, đây chính là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu. Người nhà, bạn bè, người yêu của cậu,… Boss đều có thể bảo vệ giúp cậu. Thật đó, đây chính là lựa chọn tốt nhất.”