Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1724 : Không ổn!
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Đột nhiên tôi có một cảm giác rất kỳ lạ.
Hình như linh hồn tôi bay vào trong máy tính, nhìn thấy hàng loạt thông số khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Giống hồi trước tôi từng thấy trong cảnh mộng1khi nhìn thấy năng lực của Nam Cung Diệu, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Không chỉ riêng tôi.
Tôi cảm nhận thấy một linh hồn khác.
Mất một lúc tôi mới hiểu rõ tình hình trước mắt.
Linh hồn mà8tôi cảm nhận thấy không ai khác chính là Steve. Anh ta tiến vào trong máy tính nên tôi cũng bị kéo vào theo.
Tôi có thể cảm nhận thấy một luồng sức mạnh đang chuyển động trong linh hồn2Steve.
Là năng lực.
Chắc chắn anh ta là một người có năng lực, sở hữu một loại năng lực nào đó…
Bỗng nhiên những dãy số trước mặt tôi biến mất, tôi nhìn thấy tòa lầu chung cư trong “Tìm Linh”.
Không4phải đứng trước tòa nhà, cũng không phải đứng ở bên trong.
Tôi ở một vị trí vô cùng kỳ lạ, như cái góc nhìn của thượng đế vậy.
Giống như thật sự đang nằm mơ. Vốn dĩ tôi không “nhìn” thấy gì hết, nhưng trong ý thức của tôi lại không ngừng tiếp nhận những thông tin mới.
Tôi “nhìn” thấy quá nhiều thứ.
“Nhìn” thấy rất nhiều người lạ mặt. Những người đó ở trong những căn phòng của tòa nhà chung cư, có kẻ đang gào thét, có người đang tìm kiếm, như đang chơi một trò chơi vậy.
Đây là một khu trò chơi cỡ lớn.
Nhưng khu trò chơi này không phải ai tham gia cũng thấy vui vẻ.
Đột nhiên, tôi tiếp nhận được ý thức của Steve.
Ý thức của anh ta đơn điệu và nhàm chán, chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm.
Anh ta sẽ bảo vệ Bạch An…
Tôi giật mình hiểu ra.
Sau khi Bạch An chết, Steve đưa linh hồn Bạch An vào trong trò chơi và giấu tại đó. Anh ta đang tìm một ứng cử viên thích hợp để đến tiếp cận Bạch An, tìm hiểu chân tướng cái chết của Bạch An.
Tôi nhìn thấy hồi ức của Steve.
Những nội dung anh ta đề cập trong video không hẳn là bịa đặt. Bạch An quả thực đã xảy ra chuyện gì đó. Bạch An vì chuyện đó mà chết.
Steve với danh nghĩa là bạn bè cũng chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này.
Ý thức tự chủ của Steve biến mất rồi.
Trong phòng không mở đèn.
Tôi thở hắt một hơi, vươn tay mò mẫm theo mép tường.
Trên tường cạnh cửa ra vào thông thường đều có công tắc bật đèn…
Tôi sờ thấy công tắc.
“Tách” một tiếng, ánh đèn sáng bừng lên.
Ánh sáng chói mắt khiến tôi nhất thời không thích ứng được. Tôi còn nghe thấy tiếng rẹt rẹt của dòng điện.
Rầm rầm rầm!
Gã đầu trọc kia vẫn ở bên ngoài mà đập cửa.
Tim tôi đập rất nhanh, có chút sợ hãi, và cả lo lắng cho Tưởng Hựu… E là Tưởng Hựu…
Ý nghĩ này lập tức bị tôi ép xuống.
Tôi quay đầu nhìn vào bên trong phòng.
Đây là một gian phòng trữ đồ. Tôi nhìn thấy rất nhiều giá để, bên trên để những con búp bê, bộ xương cốt, tiêu bản kỳ quái, giống căn phòng của một kẻ có những sở thích quái dị nào đó.
Những thứ này chẳng giúp ích gì được cho tôi.
Tôi đập đập vào trán mình để bình tĩnh lại.
Chắc tôi vẫn còn trong cảnh mộng, đi theo thân thể của Steve tiến vào.
Để bảo vệ linh hồn của Bạch An, Steve đã hy sinh bản thân mình. Thân thể của anh ta đã chết rồi, linh hồn cũng mất đi kiểm soát. Anh ta giờ đây chỉ là một dãy số lập trình.
Tôi vốn có thể tùy ý khống chế dãy số đó… Cũng không hẳn là có thể tùy tiện không chế, nhưng ít nhất tôi có thể nhìn thấy tất cả nội dung được lập trình, có thể lợi dụng nó để nhìn thấy toàn bộ tình hình trong trò chơi.
Nhưng giờ tôi lại rơi vào trong trò chơi…
Vẫn ở trong cảnh mộng … tôi ắt vẫn còn trong cảnh mộng …
Nếu đã như vậy, có lẽ tôi vẫn có thể tạo ra một liên kết với Steve, có thể nhìn thấy ý thức của anh ta…
Tôi cố gắng nghĩ như vậy để có thể nhanh chóng thấy điều gì đó.
Nhưng tôi không hề nhận được bất kỳ ý thức nào của Steve. Ý niệm lặp đi lặp lại kia của anh ta cũng biến mất rồi…
Tôi bỗng nghĩ đến một tình huống chẳng hề tốt đẹp gì.
Nếu ngay cả ký ức và chấp niệm kia đều bị xóa sạch, linh hồn của Steve không còn tồn tại, vậy thì tôi sẽ ra sao?
Trở về hiện thực ư?
Hay nói cách khác là bị kéo vào trong dị không gian của trò chơi?