Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1725 : Vơ vét
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa vang lên không ngớt bên tai.
Gã đầu trọc vẫn còn ở bên ngoài, chẳng biết mệt mỏi, cũng chẳng biết bỏ cuộc là gì.
Tôi thực sự không muốn khen ngợi sự cố gắng của hắn ta.
Trục cửa gỗ đang rung lắc, tựa như sẽ bị đứt bất kì lúc nào.
Cả cánh cửa gỗ có vẻ cũng chẳng chắc chắn mấy, cực kỳ có khả năng sẽ bị đập vỡ.
Thần kinh tôi1căng như dây đàn, tạm thời ngừng suy nghĩ vấn đề của Steve.
Thứ bây giờ phải đối phó là gã trọc đầu ngoài kia.
Có thể hắn ta là người đi vào game… Không đúng, người đi vào game chắc hẳn đều ở trong không gian độc lập, dẫu hai người vào phòng 201 cùng một lúc, cũng sẽ không gặp nhau. Cũng giống như game…
Game… game…
Đó có thể là một NPC trong game.
Muốn giải quyết, chắc8chắn cũng phải dùng phương thức của game mới được.
Tôi nhìn vào trong phòng.
Những thứ được bày trên các chiếc kệ kia khiến tôi cực kỳ khó chịu. Những món búp bê, xương cốt, đều là thứ được dùng trong phép thuật phù thủy.
Nơi đây là Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, nhưng lại không giống với nó ngoài đời.
Steve nói, Bạch An đã tham gia vào việc tạo ra trò chơi. Trò2chơi biến thành bộ dạng hiện tại, tất cả là do Steve muốn bảo vệ linh hồn của Bạch An.
Tôi không biết Bạch An đã từng đến phòng nghiên cứu chưa. Có lẽ chưa bao giờ đến, chỉ nghe cha mẹ anh ta, cũng chính là người ủy thác thực sự tiếp xúc với Thanh Diệp kể lại. Có lẽ, anh ta từng đến thôn Sáu Công Nông trong nỗi tò mò, nhưng nhất định là4chưa vào bên trong phòng nghiên cứu.
Nơi đây là phòng nghiên cứu trong tưởng tượng của Bạch An.
Nhưng hiểu biết của Bạch An về Thanh Diệp không chỉ là tưởng tượng. Anh ta còn nhìn thấy người của Thanh Diệp giải quyết sự kiện thông qua năng lực của mình.
Những thứ này…
Tôi nhào đến trước chiếc kệ.
Ngoài búp bê bị nguyền rủa, đầu lâu, tiêu bản thường thấy trong điện ảnh, truyền hình; tôi còn nhìn thấy bùa hộ thân của Thanh Diệp.
Cái này có ích không?
Điều này khiến tôi lại phát rầu lần nữa.
Tạm thời… Hình như chỉ có thể như này, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi vừa suy nghĩ, vừa nhét bùa hộ thân vào túi, đi quan sát những món đồ khác trên kệ.
Đây chắc là trang bị và dụng cụ ở trong trò chơi. Nhưng mà, những thứ này đều không có hướng dẫn sử dụng.
Ngoài bùa hộ thân giống hệt bùa hộ thân của Thanh Diệp ra, tôi còn tìm được một chùm chuông gió bằng gỗ.
Ồ, chuông gió!
Tôi vui mừng.
Thứ này dùng để gọi hồn. Gọi Bạch An đến được không nhỉ?
Nếu có thể nhờ vậy mà tìm ra Bạch An, vậy thật là quá nhẹ nhàng. Dù đối với sự thật của thế giới gì gì đó, tôi chẳng hứng thú mấy… Thậm chí tôi còn sợ mình sẽ biết được sự thật.
Kẻ cầm đầu thực sự đứng đằng sau các ma vương của thế giới tương lai… ừm… chắc không phải tôi đâu nhỉ?
Tôi cầm chuông gió, mà lòng khá lưỡng lự.
Chùm chuông gió này cũng có khả năng sẽ gọi đến hồn ma khác.
Ngẫm nghĩ tới lui, rồi vẫn nhét chuông gió vào túi.
Tôi không mang theo ba lô, đồ mặc trên người vẫn là bộ đồ ngủ mặc trong nhà, hai cái túi rất nhỏ và lại chỉ có tính chất trang trí.
Tôi không thể nhét hết chùm chuông gió này vào, vẫn có mấy mảnh gỗ thòng ra ngoài.
Hai cái túi đều đã gồ lên.
Tôi vòng qua giữa gian kệ đựng, nhìn thấy chu sa và bùa giấy mà Ngô Linh từng dùng. Thứ này thì tôi hoàn toàn chẳng biết cách dùng. Hình dạng của những bùa giấy này thì tôi có thể phân biệt được, nhưng không thể phân biệt ra công dụng khác nhau của chúng từ sự khác nhau của những hình bùa trên bề mặt.
Đi tiếp về phía trước, tôi nhìn thấy một chiếc chuông bằng ngọc và một cái phướn.
Ủa… thứ này chẳng phải là đồ của Pháp Liên đạo nhân ở Hối Hương sao?
Diệp Thanh đem chuông về phòng nghiên cứu, treo lên phía trên bức tranh đó…
Nhưng mà, đây không phải là vật mà người của Thanh Diệp đã tiếp xúc khi nhận ủy thác của người ta, mà là vật được tiếp xúc trong cảnh mộng của tôi.
Bạch An cũng đã nhìn thấy tôi sao?