Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1729 : Kết nối internet

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Sau khi tôi nói ra thân phận của mình, họ không hề nghi ngờ, cũng không còn dồn sự chú ý lên tôi nữa.



Tần Sơ có vẻ đã rất khó chịu với xác chết trong phòng này, muốn rời đi thật nhanh.



Hứa Cửu hơi1chần chứ, nhìn tủ hồ sơ vài cái.



Hoan Quang hỏi tôi: “Cậu đã phát hiện được gì ở chỗ này?” Anh ta lại bổ sung: “Bây giờ chúng ta đều bị nhốt ở đây, tốt nhất là hợp tác với nhau, mọi người cùng8nhau thoát ra.”



Lúc Hoan Quang nói lời này, có vẻ xem ra không tình nguyện mấy.



Hành động trốn thẳng vào phòng, còn khóa cửa lại của tôi khiến anh ta sinh lòng bất mãn. Nhưng anh ta không hề lên tiếng chỉ trích trực2tiếp.



Tôi không biết anh ta nhịn nỗi bất mãn đối với tôi, hay đã đổi vai trò để suy xét, sau khi cảm thấy mình cũng sẽ làm như thế thì không chỉ trích tôi nữa.



Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, nghĩ lại4những hành động của mình trước đây và không cảm thấy gì hết.



Tôi không biết lúc đó nếu tôi xông ra sẽ cứu được người phụ nữ này, hay là sẽ bỏ mạng theo, nên không bàn đến việc cảm thấy thoải mái hay day dứt.



Tôi lắc đầu với Hoan Quang: “Tôi vào chưa lâu lắm.”



Hoan Quang khẽ gật đầu, đi ra ngoài: “Cậu chưa xem hết các phòng ở đây đúng không?”



“Chưa. Phòng đầu tiên xem rồi. Bên trong là một số dụng cụ…” Tôi nói.



Tần Sơ vốn đứng ở ngay cửa, lúc này đã đứng trên hành lang.



Hứa Cửu lại quay đầu nhìn tủ hồ sơ lần nữa mới đi ra.



Hoan Quang đi vào phòng đầu tiên, bên trong là những đồ dùng quái dị tôi đã thấy trước đó.



Tôi nhắc Hoan Quang cẩn thận với gấu bông, rồi không nói gì thêm.



So với họ thì tôi “hiểu nhiều biết rộng” hơn hẳn. Họ hoàn toàn mù tịt đối với những thứ trên kệ.



Hứa Cửu cầm lá bùa lên: “Đây có lẽ đều là pháp khí và vật liệu làm phép nhỉ? Không có hướng dẫn sử dụng… Mấy người biết dùng không?”



Hai người kia lắc đầu.



“Không chừng trong ấy có hướng dẫn đấy.” Hứa Cửu lại nhìn về phía phòng hồ sơ.



“Sao anh cứ mãi nghĩ đến thứ đó thế?” Hoan Quang đã không thể bình tĩnh, cáu gắt lên.



Hứa Cửu thoáng sửng sốt: “Mấy người không tò mò à?”



Sắc mặt của Hoan Quang đã trả lời câu hỏi này.



Tôi nghĩ, cái xác kia đã mang đến cho Hoan Quang không ít áp lực. Hứa Cửu trước đó cũng thấy áp lực, nhưng đã nhanh chóng thích nghi, cũng có khả năng là đã vứt chuyện chết chóc qua một bên.
Liên lạc được với bên ngoài thì có thể nhờ ai đến cứu chúng tôi đây?



Nếu là ba người họ, vậy có lẽ đang nghĩ đến chuyện liên lạc cảnh sát, hoặc đăng tin cầu cứu lên thẳng trên mạng…



Tôi thấy Tần Sơ đã tìm được thông tin liên lạc trên mạng với Cục cảnh sát Dân Khánh.



“Mạng ở đây là wifi à?” Hứa Cửu lấy di động ra, hình như chuyện anh ta đang suy nghĩ đã bị lệch hướng.



“Không phải, là mạng có dây.” Tần Sơ vừa đáp, vừa khom người xuống kiểm tra đường dây ở dưới bàn máy tính: “Khá sơ sài… Cái này… có lẽ không có thiết bị mạng không dây.”



“Cũng không có tín hiệu.” Hứa Cửu rất thất vọng.



“Lúc ở trong tòa lầu chung cư anh đã thử chưa?” Hoan Quang hỏi.



Anh ta và Hứa Cửu có vẻ đều không mang theo di động, túi áo xẹp lép.



Hứa Cửu lắc đầu: “Vừa vào đó đã thấy trò chơi trước rồi.”



Tôi, Hoan Quang và Tần Sơ đều nhìn Hứa Cửu một cái.



Hai người kia lại nhìn tôi.



Trong túi tôi đang có bùa hộ thân của Thanh Diệp, hình dáng của nó không giống di động.



Tôi lắc đầu: “Không đem theo di động.”



Họ tiếc rẻ quay đầu lại.



“Liên lạc được rồi!” Tần Sơ nói.



Trên màn hình xuất hiện khung trò chuyện tạm thời, có đối thoại giữa cảnh sát tiếp nhận tin báo và Tần Sơ.



Nhưng, loại đối thoại này đã được định trước là thất bại rồi.



“Chết tiệt! Chúng ta thực sự đã đi vào trong trò chơi rồi!” Hoan Quang chửi một câu.



Tần Sơ thở dài.



Hứa Cửu lắc đầu: “Hay là bảo họ tìm phòng nghiên cứu thử xem? Phòng nghiên cứu trong hiện thực vẫn còn chứ.”



“Chúng ta đâu có ở trong hiện thực!” Hoan Quang gắt lên.



“Phải tìm một chuyên gia trong phương diện này nhỉ?” Tần Sơ chần chừ nói.



Hoan Quang đột nhiên nhìn sang tôi: “Cậu bảo đã từng đến phòng nghiên cứu trong hiện thực?”